Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
khi rời viện, tôi dọn về ở gia tĩnh dưỡng.
Cả thủ đô đều , Cố Thừa Nhẫn không cam tâm ly hôn, từng quỳ gối trước cổng , nhưng cuối cùng vẫn phải ký vào đơn nhục nhã.
Tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Cố Thừa Nhẫn .
Không ngờ nửa đêm, anh ta lại leo tường, lén vào phòng tôi.
Quỳ bên giường, nắm chặt tay tôi, nước lã chã:
” Vũ San, anh lỗi, anh thật sự mình sai rồi. Anh sẽ thay đổi em nhìn thấy. em đừng tránh mặt anh, cũng đừng bỏ chúng ta, không?”
Anh ta vẫn chưa rằng đứa nhỏ không còn.
Cũng chưa hay tôi bố rút lại toàn bộ hợp đồng hợp tác với tập đoàn Cố thị.
Tôi bật lạnh, nhìn anh ta bằng ánh đầy khinh miệt:
” không còn . Còn Trần Tiểu chẳng phải cũng đang mang thai sao? Tôi thành toàn hai rồi đấy!”
Anh ta sững sờ, trái tim bị xé rách, tràn đầy hận và thương xót, tự an ủi bản thân:
” Không sao, chúng ta vẫn còn trẻ, này sẽ có . Anh sẽ chứng minh em thấy.”
Tôi chợt nhớ ra điều gì, nhạt đầy mỉa mai:
” Anh tới đây cầu tôi tha Trần Tiểu , đúng không? Anh thấy cô ta mang thai, sắp phải ngồi tù nên mới mềm lòng chứ gì?”
Luật sư bố tôi giỏi nhất cả nước. Với tất cả những tội ác Trần Tiểu gây ra, luật sư nói chắc chắn ta sẽ bị phạt tù từ 7 đến 10 năm.
Những kẻ liên quan quán hôm đó, không ai thoát trách nhiệm pháp luật.
Anh ta khựng lại, bị tôi đoán trúng.
Ngập ngừng:
” Em tin anh không? Anh cảm thấy cô ta ngồi tù cũng không giải quyết vấn đề. Hơn cô ta đang mang thai, tòa án chắc chắn sẽ giảm nhẹ.”
” Anh sẽ có cách bắt cô ta lỗi với em… anh cũng sẽ lỗi với em, không?”
________________
Về tôi mới , cái gọi “ lỗi” anh ta chính dẫn Trần Tiểu đến trước cổng , bước ba bước lạy lần lên tận chùa Bảo Hoa, còn bắt thuộc hạ quay video gửi tôi xem.
Dưới cái nắng thiêu đốt, hai bọn lạy từ sáng đến tối.
Mỗi lần dập đầu xuống đất, lại lặp đi lặp lại câu:
” Tôi sai rồi, tiểu thư tha thứ.”
Còn Cố Thừa Nhẫn thì nói:
” Vợ à, anh sai rồi.”
video, ánh nắng chiếu rọi, mồ hôi chảy ròng ròng, làn da đỏ rát.
Mà trên cổ Trần Tiểu , vẫn còn đeo lấp lánh miếng bùa bình an mà mẹ tôi dập đầu khấn Cố Thừa Nhẫn, chói đến mức làm tim tôi nhói đau.
________________
thứ hai, Trần Tiểu chịu không nổi, trán bị dập đến rớm máu, đầu gối rách toạc, vừa chạm đất đau nhói tận tim, đôi chân run rẩy không còn .
Cô ta khóc lóc cầu bên cạnh cũng kiệt :
” Anh… em chịu hết nổi rồi. Nếu còn tiếp tục, chúng ta sẽ không giữ mất.”
Cố Thừa Nhẫn lại lạnh lùng, không mảy may động lòng:
” Nếu cô muốn bước chân vào cửa Cố, thì cứ tiếp tục quỳ. Trừ khi cô không muốn làm vợ tôi .”
Chính câu này động lực duy nhất .
Vì khát khao trở thành “Cố phu nhân”, Trần Tiểu nghiến răng chịu đựng.
________________
Đến thứ ba, hoàn toàn kiệt , nằm rũ trên đất, thở sắp tắt.
” Em… em không quỳ nổi … cứu em với, cứu chúng ta…”
Mặt Cố Thừa Nhẫn chợt đổi sắc, nở nụ hung hiểm, lạnh lùng nhìn đang hấp :
” ? Cô nghĩ tôi không cô chưa từng mang thai sao?!”
Dứt lời, anh ta thô bạo giật miếng bùa bình an từ cổ , đeo lại lên mình, rồi quay về phía camera, nở nụ lấy lòng tôi:
” Vũ San, bùa bình an anh lấy lại rồi. Anh sẽ cố gắng hết em tha thứ.”
________________
Trần Tiểu không cam tâm, cố gắng bò dậy, giành lại miếng bùa:
” Đó anh tặng em! Nó em, trả lại em!”
Cố Thừa Nhẫn đầy ghê tởm, tay đẩy mạnh, ta ngã vật xuống đất chiếc lá rơi, đôi mở trừng trừng, tắt thở oán hận.
Anh ta sững sờ vài giây, rồi chính mình cũng đổ sập xuống đất.
Cơ thể tê liệt, đôi chân không thể cử động.
Bác sĩ từng cảnh báo lần hôn mê nhiều năm trước, nếu anh ta vận động quá thì sẽ có nguy cơ liệt suốt đời.
Quả nhiên, đó cuối cùng cũng đến.
________________
khi anh ta nằm trên giường bệnh, cả thân thể bất động, tôi ở thủ đô mở liền 20 chi nhánh hàng mới.
sự cố “ thêm cơm”, toàn thành phố đều đến chuỗi hàng gia, nào cũng đông nghịt khách, làm ăn vô cùng phát đạt.
Cố Thừa Nhẫn nhờ gửi lời, mong tôi đến thăm anh ta.
Tôi chỉ nhắn lại câu sắc dao:
” Đợi đến tôi kết hôn, tôi sẽ dẫn chồng tôi tới tận giường nhạo anh – cái đồ đáng thương!”
(hoàn)