Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tiểu thúc vợ, ta thân là trưởng tẩu bôn ba lo toan mọi việc.
Vừa tiền, vừa sức, nhiễm phong hàn cũng cố gắng chủ trì hỉ yến.
Ngày thứ hai khi tân nương nhập phủ, theo lễ phải dâng mẫu thân và trưởng tẩu.
Ta cũng đã chuẩn bị sẵn một đôi vòng quý giá để lễ gặp mặt.
ngờ, nàng ta mẹ chồng thì cung , đến lượt ta thì mặt đầy miễn cưỡng.
Nàng hỏi mẹ chồng:
“Mẫu thân, chén tẩu này… có cần không ạ?”
Mẹ chồng cười gượng:
“Không cần đâu, trưởng tẩu cũng không để tâm mấy chuyện lễ nghi ấy.”
Rồi còn liếc mắt ra hiệu với ta:
“Vân nương, chẳng phải chuẩn bị lễ gặp mặt cho Ngọc Cầm đó sao?
Mau đưa nàng xem thử, xem có thích không.”
Lý Ngọc Cầm khẽ bĩu môi, mặt mày đầy khinh miệt, nhưng lại chẳng từ chối.
Không muốn cho ta, mà vẫn mong nhận lễ của ta, mơ mộng quá đỗi!
Ta giả vờ ngu ngơ:
“Lễ gặp mặt ?”
Mẹ chồng nóng mặt:
“Tân nương nhập dâng , trưởng tẩu tự phải có lễ.
sao lại không ?”
Ta mỉm cười, thong dong đáp:
“Nhưng nàng ta có dâng cho đâu.”
Sắc mặt Lý Ngọc Cầm lập tức đổi khác, nhếch môi lạnh lùng:
“Ta là thiên kim nhà quan lớn, sao phải dâng cho một nữ tử xuất thân thương hộ?
Ngươi cũng xứng sao?”
Nàng nói thẳng thừng giữa bao người, đến đám hạ nhân cũng chau mày.
Nhưng mẹ chồng và tiểu thúc lại vờ như chẳng nghe thấy gì.
Thế nhưng mẹ chồng và tiểu thúc lại cứ như thể bị điếc, chẳng hề phản ứng. Ta thu lại nụ cười, chậm rãi nói: “Ngươi cao quý như thế, sao còn chịu gả vào phủ Trấn Ninh hầu? Lúc gả tới đây, chẳng phải đã sẽ phải dâu cùng với một nữ nhi thương hộ như ta, còn phải gọi ta một tiếng ‘tẩu tẩu’ hay sao?”
Lý Ngọc Cầm hừ nhẹ một tiếng: “Đã nhắc đến rồi thì tiện thể nói cho luôn. Tuy ngươi là trưởng tẩu, nhưng ta là chính thất hầu phủ Trấn Ninh. Về ngươi gặp ta phải hành lễ vấn an. Ngoài ra, ngươi cũng bớt ra ngoài xuất đầu lộ diện đi, nhất là khi có mặt ta, thì càng phải tránh mặt. Đừng khiến ta bị liên lụy mất mặt.”
Ta tức đến bật cười, bèn sang hỏi tiểu thúc Tống Chí An: “Tiểu thúc, thấy sao?”
Hắn thoáng lúng túng, miễn cưỡng nói: “Tẩu tẩu, Ngọc Cầm cũng chỉ vì muốn tốt cho và cho hầu phủ thôi. Dù sao việc kết thân với thương hộ cũng là một vết nhơ trong dòng dõi nhà ta… Nhưng trong lòng bọn vẫn trọng tẩu.”
Lý Ngọc Cầm lại khinh khỉnh nhếch mép, tiếp lời: “Ở đây không còn việc của ngươi nữa, ngươi có thể đi rồi. Ta đã sai người sang chính viện thu dọn giúp ngươi, từ nay dọn tới căn nhà trống ở hẻm mà ở. Đừng lui tới tiền viện nữa, ba bữa cơm đều dùng trong phòng . Ngươi là quả phụ, nên giữ lễ nghi, đừng cứ quẩn quanh mãi ở nhà tiểu thúc, kẻo bị người ta dị nghị.”
Lời còn dứt, nha hoàn Tứ Hỉ của ta đã hớt hải chạy tới: “Phu nhân, người của phu nhân đã chặt cây quế trong viện của ta rồi. Còn đem hết chăn đệm trong phòng người ném ra ngoài. Nô tỳ cố ngăn cũng không ngăn nổi.”
Ta nhìn sang Tống Chí An và Tống lão thái, nhưng hai người ấy ngay cả can đảm nhìn thẳng vào mắt ta cũng không có.
Lòng ta lập tức — một nhà này sớm đã bàn bạc xong xuôi cả rồi. Ta ngu ngốc, hết lòng lo liệu hôn sự cho tiểu thúc, tiền sức, chẳng tiếc thứ gì. Bọn họ vừa cưới được thiên kim Thượng thư, liền muốn đá văng ta – đứa gái nhà buôn – ra ngoài.
Là cảm thấy có Lý Ngọc Cầm rồi thì không cần đến ta nữa, hay vì thấy ta hiền lành dễ bắt nạt, nên muốn tùy tiện chèn ép?
Ta nhìn sang Tống lão thái, hỏi thẳng: “Ý người là, muốn đuổi ta ra khỏi phủ sao?”
Tống lão thái vội vàng xua tay: “Ta có nói thế, chỉ là… với thân phận của , ở lại chính viện cũng không hợp lẽ. Bây Ngọc Cầm là Hầu phu nhân Trấn Ninh, chính viện đương phải là chỗ ở của vợ chồng nó.”
Hai cô em chồng cũng hùa vào: “ tẩu từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, sao có thể ở viện hẻo lánh được. Đại tẩu, chị nên chuyện một chút.” “Trước kia ca thành thân, chị ở chính viện, giữ quyền quản gia, bọn em cũng chẳng nói gì. Nhưng bây tẩu đã vào cửa, chị còn không buông tay thì đúng là quá bá đạo, quá ích kỷ rồi.”
Lý Ngọc Cầm đứng một bên, nhìn ta đầy đắc ý.
“Hai muội muội đúng là thiên kim Hầu , lễ , chẳng giống như ai đó. Xuất thân thương hộ, chẳng có chút quy củ, lễ cũng không. Quả phụ mà còn chiếm giữ chính viện, quản cả việc trong phủ thay tiểu thúc — đời có cái lý ấy?”
Thì ra, mục đích sự của nàng ta là muốn đoạt quyền quản gia trong Hầu phủ từ tay ta.
Ta âm thầm buồn cười. Đã vậy, nàng ta thích chủ đến thế, ta đương phải “tác thành” cho rồi.
Ta mỉm cười: “Thì ra muội vì sợ ta không buông quyền quản gia, nên ầm ĩ như vậy sao? Tiểu thúc đã kế thừa tước vị, lại vừa thành thân, việc Hầu phủ giao cho các người nắm là phải. Ta sẽ lập tức thu dọn sổ , giao cả chìa khóa nhà kho cho muội.
Từ nay dọn ra khỏi Hầu phủ, tuyệt đối không dính dáng gì đến chuyện trong phủ nữa.”
2 Lời vừa dứt, cả nhà không ai giấu nổi vẻ vui mừng hiện trên mặt. Tống Chí An ngượng ngập gãi đầu, sang nói với Lý Ngọc Cầm: “Ta đã bảo rồi, tẩu tẩu đâu phải người không chuyện.”
Lý Ngọc Cầm hừ một tiếng, sang ta, cười nửa miệng, giọng chua chát:
“Tẩu tẩu tuy xuất thân thương hộ, nhưng cũng còn lễ nghi. Có điều, ta từng đuổi chị khỏi Hầu phủ đâu. Là chính chị muốn dọn đi đấy chứ.”
Ta mỉm cười gật đầu: “Đương rồi.”
Nói xong, ta đứng dậy rời đi.
Hai nha hoàn bên cạnh ta – Bình An và Tứ Hỉ – đều tức đến phát run. Tứ Hỉ đỏ hoe mắt, gần như sắp khóc: “Đúng là thứ người gì đâu, miệng thì nói là lễ nghi quy củ, ta thấy lễ nghi của ả ta chắc chó ăn mất rồi! Còn gia nữa, đúng là vong ân bội ! Hắn đọc quan được, chẳng phải đều nhờ phu nhân tốn tiền tốn sức sao? thì hay rồi, bám được vào phủ Thượng thư là trở mặt không nhận người!”
Bình An cũng uất ức: “Hay là để ta viết thư báo cho Nhị gia đi? Người nhất định sẽ không để yên đâu.”
Ta khẽ lắc đầu: “Biên ải đang chinh chiến, đừng vì mấy chuyện này mà quấy rầy chàng. Hơn nữa, chàng dẫu sao cũng là người họ Tống, chẳng lẽ lại vì ta – một kẻ ngoại nhân, mà trở mặt với mẹ ruột và huynh của ?”
Ta đã không còn tin vào cái gọi là “ tình” của người Tống gia nữa rồi. Bao nhiêu năm ta tiền, tâm, đến cuối cùng… xem như đem cho chó ăn cũng được.
Dù là chó hoang ta nuôi, cũng còn cảm tình hơn bọn họ.
Bình An vẫn ấm ức: “Nếu không có phu nhân, Hầu phủ sao có được ngày hôm nay? lại để phu nhân ngồi mát ăn bát vàng, nô tỳ thấy thay phu nhân mà bất công!”
Ta khẽ cười, giọng nhàn nhạt: “Cái gì là của , ta không giữ lại một phân. Còn Lý Ngọc Cầm nhặt được gì, ấy là phúc phận của nàng ta.”
Ánh mắt Bình An sáng rực, lập tức ý: “Dạ, phu nhân!”
khi phu quân qua đời, ta vốn có thể rời khỏi Hầu phủ. Nhưng khi ấy lão thái thái đang bệnh nặng, Tống Dụ An và Tống Chí An chỉ mười mấy tuổi, hai cô em chồng còn nhỏ dại, trong phủ không ai chủ.
Nghĩ đến ân tình của phu quân, ta không nỡ lưng, liền chủ động gánh trọng trách, phụng dưỡng mẹ chồng, dạy dỗ muội. Một Tống phủ nghiêng ngả bên bờ sụp đổ, có được cảnh tượng hưng thịnh như ngày hôm nay.
Tiếc thay lòng người như nước, vừa có chút phồn hoa đã vội vong ân phụ . Ngay cả Tống Chí An – người đọc đủ thi thư lễ – còn như thế, Tống Dụ An liệu có thể trông mong gì chăng?
Ta không tin nữa. ta chỉ muốn xem, khi ta rời khỏi, bọn họ có thể tự sống cho ra sống hay không.
một trận náo loạn, phong hàn trong người dường như càng thêm trầm trọng, đến đứng cũng không vững. Nhưng ta vẫn cắn răng chống đỡ, lập tức sai người thu dọn đạc, quyết ý rời khỏi Hầu phủ ngay trong ngày.
Lý Ngọc Cầm cùng lão thái thái – người nãy vẫn lộ mặt – lúc này cũng cuống cuồng. Cả hai hùng hổ xông vào phòng ta, sắc mặt đầy tức giận:
“Qin thị, ngươi đang gì đấy? Người của ngươi chẳng khác đang cướp bóc, lục tung mọi chỗ, ngươi định mặc kệ sao?”
3 Lý Ngọc Cầm giận đến mức chỉ thẳng tay vào mặt ta mà mắng chửi: “Nếu không nể ngươi là quả phụ, ta đã sớm cho người tống ngươi lên nha rồi! chẳng khác gì thổ phỉ! Ngươi tuy xuất thân hèn kém, nhưng cũng đã ở Hầu phủ mười năm, chẳng lẽ một chút quy củ cũng không học nổi sao?”
Ta gắng gượng chống đỡ, cố giữ vững tinh thần, bình thản đáp: “Ta chỉ đang dọn của chính , có gì không ổn?”
Nàng ta trừng mắt, không thể tin nổi: “ của ngươi? Người của ngươi ràng xông vào viện ta khuân , sao lại là của ngươi được?”
Ta giả vờ ngây ngô, sang hỏi Bình An: “Không phải ta đã dặn các ngươi chỉ dọn những thứ có trong danh sao? Chẳng lẽ đến của mà cũng nhận không ra?”
Bình An lập tức ra bản kê: “Bẩm phu nhân, nô tỳ đều dọn theo danh , hề động tới bất kỳ vật gì của Hầu phủ hay của phu nhân.”
Lý Ngọc Cầm vẫn , cau mày hỏi ta: “Danh gì chứ?”
Ta điềm đáp: “Đương là danh hồi của ta rồi. Ta sắp rời khỏi Hầu phủ, đống của hồi ấy tất phải mang đi cùng.”
Lý Ngọc Cầm ràng không tin, lập tức sang lão thái thái: “Mẫu thân, lời nàng ta nói có không? Những thứ đó sự là hồi của nàng?”
Lão thái thái thoáng lộ vẻ chột dạ, nhưng chỉ trong chốc lát đã cứng giọng đáp: “Tống gia ta đã hưu ngươi, sao ngươi lại dọn hết hồi đi? Ngươi đi cả rồi, vậy ta sống bằng gì? Ta còn nghe nói ngươi định đưa hết cả nha hoàn theo, chẳng lẽ ngươi định để ta không sống nổi nữa hay sao?