Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một bạn mới chuyển tôi, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy xếp ly màu trắng, và nở nụ cười ngọt ngào.
mở miệng, giọng cô ấy ngọt ngào: “Chào người, mình là Lạc Lạc, người gọi mình là Lạc Lạc là được rồi. Bình thường mình rất ngốc nghếch, nhiều người mình là một cô gái ngây thơ, mình cũng cảm thấy vậy, hy vọng người thông cảm nhiều mình nhé.”
xong, cô ấy còn nghiêng đầu một chút, thể hiện vẻ ngây thơ mức tuyệt đối.
Giáo viên bảo cô ấy tìm một chỗ trống để , cô ấy quay giáo viên: “Thưa cô, ai là người giỏi nhất mình vậy ạ?”
Giáo viên chỉ vào thần Từ cạnh tôi, Lạc Lạc nhìn theo hướng tay cô giáo chỉ, mắt sáng lên.
Lúc này, Từ đang tựa lưng vào ghế, khuôn mặt điển trai vô nổi bật, bộ đồng phục bình thường trên người ấy trông như trang phục hàng hiệu cao cấp.
ấy cúi đầu, đang thờ ơ xoay cây bút.
Lạc Lạc nhảy nhót từ bục giảng xuống, nghiêng đầu chu môi nhìn tôi: “ ơi, Lạc Lạc thường ngày rất ngốc nghếch, hay theo kịp bài giảng, thể nhường chỗ của Lạc Lạc được , đây là phần thưởng .”
rồi cô ấy giơ tay , trong lòng bàn tay là một viên kẹo mềm vị dâu.
Tôi cô ấy làm sốc, khóe miệng co giật vài : “Chỗ đều được chọn theo thành tích, nếu em muốn cạnh ấy thì thi giỏi là được.”
Lạc Lạc tôi từ chối, đứng đó dậm chân, mắt ngấn lệ, đầy vẻ uất ức : “Sao đầu gặp đã ghen tị Lạc Lạc xinh , đối xử tệ với em như vậy, hừ, kẹo dâu nữa.”
xong, cô ấy vung vẫy đuôi tóc, đi nhún nhảy rời đi.
Tôi tức giận hít một hơi sâu, nhưng bên cạnh bỗng vang lên tiếng cười nhẹ.
Tôi quay đầu , hùng hổ đẩy Từ một cái: “ còn dám cười! Hoa đào tự hút lấy, tự mà giải quyết, đừng để tôi ghê tởm.”
Từ liếc nhìn tôi: “Em nỡ lòng để làm phiền sao?”
Tôi lườm một cái.
Tôi và Từ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã sống nhau, từ mẫu giáo trung , tôi luôn , ăn cơm, về nhà, phụ huynh hai bên còn từng đùa rằng muốn đính ước tôi.
Vì vậy, mỗi khi ai đó lạ lùng gần Từ , ấy lôi tôi làm lá chắn.
Ai mà biết được từ nhỏ lớn, tôi đã giúp ấy chặn biết bao nhiêu bông hoa đào mà ấy muốn để ý.
Tỉnh , giáo viên bắt đầu giảng bài.
tôi là chọn, tiến độ tự nhiên nhanh các khác.
khi giáo viên giảng xong một dạng đề thi quan trọng, cô ấy : “ người đã chưa?”
Cô chuẩn giảng bài tiếp theo, thì đột nhiên một giọng ngọt ngào vang lên.
“Cô ơi, Lạc Lạc chưa .”
Giáo viên gật đầu, quay giảng kỹ một nữa, đó cô ấy kiên nhẫn Lạc Lạc: “ này em chưa?”
Lạc Lạc làm vẻ mặt ngây ngô gì, lè lưỡi : “Lạc Lạc đầu óc chậm chạp, vẫn chưa ạ.”
Giáo viên thở dài, giảng chi tiết một nữa.
Nhưng Lạc Lạc vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, trả lời giống hệt như trước, khi giáo viên giảng đi giảng năm, sáu .
bạn chịu nổi nữa, “Cậu làm vậy là làm chậm tiến độ của người, thì cô giờ , thể đừng nữa được .”
Giáo viên cũng gật đầu, “Nếu chưa thì giờ hãy gặp cô nhé, ta tiếp tục bài giảng.”
Dù sao, việc này thực sự làm mất quá nhiều thời gian của .
Lạc Lạc thấy người đều chỉ trích mình, vẻ mặt uất ức, khóc dùng tay đ.ấ.m vào đầu mình: “Đầu ngốc nghếch, đánh đánh đánh.”
đó, cô ấy nấc với người: “Tất cả là tại Lạc Lạc thông minh, kéo theo người, hu hu, Lạc Lạc thật ngốc, phải làm sao đây.”
Cô ấy khóc òa lên càng lớn .
Các bạn trong màn diễn của cô ấy làm choáng váng, đều ngẩn người .