Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
05
Tôi cứ tưởng sẽ tiếp tục tìm tôi.
Nhưng từ đó đến giờ, anh ta như quên sạch mọi chuyện.
Trong văn phòng, thực tập sinh chạy tới vỗ vai tôi:
“Chị Hứa, thông báo ở phòng tầng bảy đấy ạ.”
Tôi đặt tài liệu xuống, gật rồi đi.
đến nơi, tôi mới thấy đó… sai sai.
Phòng rộng thế mà chỉ mỗi tôi?
Những khác đâu cả rồi?
Chẳng lẽ thực tập sinh nghe nhầm hoặc nhớ nhầm giờ?
Tôi đang định quay hỏi lại …
Cạch.
Cánh mở .
bóng dáng cao lớn tiến , bước thẳng tới gần.
tôi đối .
tôi bừng đỏ.
“Ông… ông chủ!”
Tôi chết lặng. Chuyện quái đang xảy vậy?
Tiếng vang .
bế tôi đặt bàn .
Tôi chưa kịp kêu môi bị anh ấy chặn lại.
“Suỵt…”
Tôi mở to , run rẩy nhìn anh, giọng lắp bắp:
“Anh… anh thế?”
cúi sát cổ tôi, giọng hơi nghẹn ngào:
“Tôi nói đừng để tôi đợi lâu… Tại em chưa trả lời?”
Tôi sững .
Trả lời ? Là bảo tôi hôn lại anh à?
tôi chẳng phải là yêu rồi ?
Tôi kéo nhẹ áo vest của anh, lí nhí nói:
“Anh… cúi thấp xuống chút.”
nghi hoặc nhìn tôi, nhưng vẫn theo.
Tôi nhắm , chầm chậm nghiêng … cuối cùng cũng chạm được môi anh.
Vừa chạm , anh liền ôm chặt tôi, hôn như muốn nuốt trọn.
Tôi nghe rõ tiếng thở dốc của anh.
“Ưm… , !”
“ gọi hay thật. Gọi nữa đi.”
là lần tiên tôi gọi tên anh trước anh.
“Tôi…” Tôi cúi , trong lòng thầm mắng mình vì… mê trai.
“Em… là câu trả lời? Đồng ý rồi đúng ?”
“Đồng ý cơ?”
“Yêu nhau.”
Tôi nghiêng ngơ ngác:
“ đó chẳng phải… là yêu rồi à?”
Nói xong, tôi thấy khóe anh ánh niềm vui.
Khó thấy đến mức tôi tưởng mình hoa .
“Vậy… nay thật sự à?”
cong môi cười, liếc nhìn đồng hồ rồi khẽ chạm mũi tôi:
“.”
“Thế…” Tôi chỉ cái đang , ngơ ngác.
“Tôi thông báo cho họ trễ hơn nửa tiếng.”
“Anh!!!”
Tôi vừa giận vừa thẹn.
là chờ tôi ở !
“Anh vậy là chứ!”
mở đoạn chat của tôi , đưa cho tôi xem.
“ tuần rồi, Hứa . Em nhắn cho tôi lấy lần. Tôi chỉ cách này.”
Hóa anh biết… là hạ sách.
“Tôi tưởng đó ta là yêu rồi.”
Bỗng cộc cộc cộc, tiếng gõ vang .
Tôi hoảng loạn túm lấy áo anh, trốn sau lưng:
“ ! tới!”
ung dung như .
Tôi tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Anh cười!”
hiểu lấy đâu can đảm, tôi thụi anh cú.
“ rồi. Họ được.”
Bây giờ được, nhưng lỡ lát nữa , thấy tôi và anh… nam nữ đơn độc, …
Tôi tiêu rồi!