Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
20
, rốt cuộc cũng bị nha hoàn thân cận của ta – Trang Trang – phát hiện.
Trang Trang khuyên ta nên tiết chế, kẻo hỏng mất thanh danh.
Ta tự nhiên hiểu rõ.
Ta muốn mang tiếng dâm phụ, còn phải giữ phúc phận cho nhi tử sau cưới thê.
Bên , ta vẫn giữ dáng vẻ: tuy khắc chồng mệnh khổ, tuy dung mạo khuynh thành giữ mình trong sạch.
Ta Trang Trang bàn bạc phen.
Đêm trước khi rời chùa, nàng ta gánh .
Trang Trang vốn là nha hoàn do tướng quân phu quân tuyển chọn cho ta, võ nghệ, sức mạnh hơn người.
Chỉ là nàng ngủ say, nếu , đêm ấy ta chẳng dễ dàng đắc thủ.
21
Ta Trang Trang giấu trong tiểu viện, cách tướng quân phủ chẳng xa, ngồi xe chừng hai nén nhang là đến.
Ta đặc biệt rèn cho hắn sợi xích sắt, lại cho hắn uống tán nhu cốt, khiến nội lực và khí lực đều mất.
Xích sắt ta lót thêm bông vải, hắn thể tự do cử động trong phòng.
hắn quả thực nhẫn nhịn chẳng nổi.
đầu ta đến, hắn đứng giữa sân, để mặc mưa lạnh quất lên người.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.
Lạnh lùng thốt:
“Cô là đương triều tử! Thả cô ra, cô sẽ bỏ qua mọi !”
22
Ta kinh ngạc, liền lui hạ nhân ra .
Nắm hắn, nói:
“ hệ trọng thế , sao chàng sớm nói?”
Hắn ta tin, liền thở dài nhẹ nhõm, theo ta vào phòng, nói:
“Việc cơ mật, thể để lộ, bởi thế mới chẳng thể nói với nàng.”
Ta gật đầu. Trong tiếng xích sắt khẽ va nhau, ta khép cửa lại.
Rồi khúc khích:
“Ngươi còn tự xưng tử? Nếu ngươi là tử, thì ta là tử phi! , phu quân, chúng ta nên giao công điền thôi!”
Nói rồi, ta đẩy hắn ngã xuống giường, thành thục ngồi lên người, liền cởi y phục.
Hắn giận dữ:
“Ngươi tin sao?! Chẳng lẽ ngay cả tử ngươi cũng dám khinh nhờn?!”
Ta nhạt:
“ tử lại hành trộm cắp Ngươi gạt ta cũng nên chút bài bản chứ.”
Rồi ta lại khúc khích:
“Cứ kêu , kêu rách cổ họng, cũng chẳng ai đến cứu ngươi đâu!”
23
Sau khi thỏa thuê, ta mới thong thả ngồi dậy mặc lại y phục.
Đản năm nay nhập học, là hiền mẫu, ta mỗi phải đón con về.
Dẫu hoan lạc, Đản và Đản vẫn là quan trọng nhất.
lúc hồn phách tan rã, ngây người nhìn trần, nói:
“Ngươi sẽ hối hận.”
Ta hôn nhẹ lên môi hắn, dịu giọng:
“Được rồi. , ngươi chẳng hề chịu thiệt. Ra hỏi thử xem, ai lại ngươi uất ức?”
Rồi khẽ:
“Ngoan ngoãn chờ ta tới thăm.”
Hắn liếc nhìn ta:
“Ngươi giấu ta ở , phu quân ngươi biết chăng?”
Ta vấn tóc thành phụ nhân kế, khẽ thở dài:
“Phu quân ta mất. Nếu chẳng thế, đến lượt ngươi.”
24
Thế rồi, mười mấy trôi qua.
Ta dung nhan càng thêm hồng hào, tinh thần phấn khởi.
Quả thật người nhuần thấm, khác biệt hẳn.
Hơn nữa, nuôi ngoại , cảm giác thật sự kích thích, khoái lạc vô .
Ta đời mình vui vẻ gấm thêm hoa.
Ta chẳng phải cũng đến, thường hai ba mới ghé.
Song dư vị hắn mang lại, khiến ta mê mẩn chẳng quên.
Hôm ấy, ta toan đến thăm , định vui chừng hai canh giờ rồi đón Đản, sau lại về Đản.
vừa đến cổng, ta trông thân ảnh quen thuộc lạ lẫm!
là tướng quân phu quân của ta!
25
Mọi người đều sững sờ!
Thì ra tướng quân phu quân ta chưa chết.
Hắn ôm chặt lấy ta, nghẹn ngào nói ba năm qua chẳng phút ngừng tưởng nhớ ta.
nhờ niềm tưởng ấy hắn cầm cự sống sót.
Ta cũng nước mắt rưng rưng.
phải nói sao đây?
Rằng ta cải giá, rằng bên ta còn nuôi người khác?
Khi hắn Đản, vô kinh hãi.
May bà bà kéo hắn lại, giải thích sơ qua.
Cuối , hắn nắm ta, mỉm :
“May thám hoa chết. Chúng ta vẫn xưa sống.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lại ôm Đản, hôn mấy cái, ha hả:
“Hài tử, phụ thân trở về rồi!”
26
Đản giống tướng quân đúc.
Đản thì giống thám hoa phu quân.
Đản vui mừng, reo hò chạy khắp nơi, vừa chạy vừa gọi .
trước, nó cũng gọi thám hoa phu quân là .
Đản thì ngơ ngác.
Tướng quân bế nó lên, ôn nhu nói:
“Từ nay, ngươi cũng là con ta. Ngoan, gọi .”
Đản ngây ngô gọi: “.”
Tướng quân cũng hôn lấy vài cái.
27
Nguyên do là năm xưa, tướng quân trên chiến trường bị thương, sa vào man tộc.
Chúng muốn hắn quy thuận, hắn chẳng theo.
Bị giam cầm, rồi đào địa đạo trốn thoát…
Vẫn anh dũng thuở .
Đêm ấy, ta yên lòng ngủ trong vòng hắn, thầm thề rằng , ta sẽ chôn chặt nơi bụng, hôm sau thả hắn .
Hắn là nam tử, hẳn chẳng rêu rao việc bị nữ tử cưỡng ép.
Hơn nữa, nếu ta nhận, ai thể chứng minh?
Ôi, đời , ép ta vốn là người hiền lương, đến nỗi thành kẻ vậy.