Buổi học Zoom sáng đó vừa kết thúc, nhưng thầy chủ nhiệm quên tắt camera.
Giữa màn hình hơn bốn chục sinh viên, một cô gái mặc váy ngủ bước ra từ căn phòng phía sau.
Anh ta không nói không rằng, vòng tay ôm lấy, cúi xuống hôn cô ấy say đắm.
Hai hôm sau, tôi bị một gã lạ chặn ngay giữa phố.
Cao ráo, đội mũ lưỡi trai, khẩu trang che kín, toàn thân một màu đen.
“Cô đã thấy bao nhiêu?” – giọng trầm và lạnh.
Tôi nhướn mày: “Thấy gì cơ?”
Hắn khẽ cười, kéo tôi vào hẻm, tháo khẩu trang xuống.
Khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta muốn chửi… vì quá giống thầy dạy tôi.
Tôi lỡ miệng: “Thầy…?”
“Im miệng.” – Hắn nghiến răng, ép tôi sát tường.
Nửa cổ tay ló ra, vết sẹo đỏ nhạt y như trên màn hình hôm đó.
“Không phải như cô nghĩ.” – Giọng hắn hạ xuống, ánh mắt lại càng sắc.
“Nhưng tôi muốn biết… hôm đó, cô đã thấy đến mức nào?”