Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Nhưng từ mười giờ tôi chờ đến tận bốn giờ chiều, thấy Chu bước ra, trông vô cùng mệt mỏi.
Thấy tôi, đôi mắt anh lập tức bừng , rõ ràng là không ngờ tôi sẽ chủ động đến tìm.
“Vợ ơi? Em… em tới đây?”
“ ? Chu không muốn tôi đến? Hay là sợ tôi làm phiền anh và em gái nhỏ anh?”
“Làm gì có! Vợ đến anh vui lắm ! Anh cứ tưởng em đang , không muốn gặp anh .”
“Anh không còn phụ trách Tiêu Tiêu rồi, tụi anh giờ chẳng còn quan hệ thầy trò gì cả.”
Nói xong, anh cúi xuống, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Khóe mắt tôi liếc thấy vài người đồng nghiệp anh đang tụi tôi đầy ngạc nhiên, tôi liền kéo nhẹ áo anh.
“Đi thôi, ăn cơm với anh.”
Nghe , anh lập tức ngẩng , đôi mắt rực như .
“Dạ! Vợ chờ anh hai phút nha!”
Bên cạnh tôi, đồng nghiệp Chu cười khúc khích, ánh mắt toàn là ý trêu chọc.
Tôi hơi ngại, đỏ bừng, chỉ gật chào họ rồi nhanh chân đi về phía thang máy.
Cách một đoạn, tôi nghe thấy tiếng họ bàn tán:
“Trời ơi, không ngờ Chu – người nổi tiếng lạnh lùng nghiêm túc sợ vợ như đó!”
“Sợ gì mà sợ, rõ ràng là yêu vợ đến điên đảo rồi.”
“Các cậu có thấy ánh mắt Chu khi vợ không? Đang mệt rã rời mà vừa thấy vợ là mắt rỡ ngay!”
“Đúng rồi, làm phẫu thuật suốt bảy tám tiếng đồng hồ, mày bơ phờ, mà thấy bà xã đến là tỉnh như sáo.”
“Này, cậu có nghe chưa? Nghe nói nay tâm trạng Chu không tốt, làm phẫu thuật mà cứ căng như dây đàn, còn quát thực tập sinh khóc .”
“Cũng thôi, làm việc cường độ cao như , Valentine mà bị gọi tăng ca, làm liền sáu ca mổ, là ai mà chịu nổi.”
“Ờ ha, vừa mệt vừa dẫn đứa thực tập sinh óc trên mây, không phát điên là giỏi lắm rồi.”
“Nhưng tôi thấy Chu không kiểu người trút người khác, nếu thật sự có khiến anh ấy mất kiểm soát, thì chắc chắn là tình .”
“Có khi nào liên quan đến vợ ảnh không…”
“Thôi thôi, đừng bàn , làm việc đi!”
8
Thì ra là ?
Hôm đó, anh đã làm nhiều ca phẫu thuật như , mà vì không thể cùng tôi trải qua Valentine mà tự trách mình.
Mệt như , buồn ngủ như , mà hôm sau dậy từ năm giờ để bắt gà nấu canh tôi.
mà tôi anh vì cái anh ngủ gục mất…
Khoảnh khắc đó, giác hối hận trào như sóng lớn ập vào tim tôi.
Khi Chu thay đồ xong tìm đến, tôi đang đứng đèn chỉ dẫn thoát hiểm ở lối cầu thang, mắt hoe đỏ.
“Vợ ơi, anh thay đồ xong rồi. Trưởng khoa nói còn một tiếng rưỡi tan ca, bảo anh khỏi về. Nên tụi mình cứ từ từ ăn nhé, ăn xong anh còn có thể dẫn em đi dạo…”
Nói đến đây, anh bỗng dừng , tôi:
“Vợ, em khóc ?”
Anh không hỏi thì còn đỡ, hỏi một cái là tôi muốn òa .
Nước mắt lập tức lăn dài trên má.
Chu cuống cuồng thật sự.
“Vợ ơi đừng khóc, nói anh có gì đi, được không?”
Anh luýnh quýnh lục trong túi lấy tờ khăn giấy chùi nước mắt tôi.
“Em còn anh à?”
“Anh xin lỗi, anh sai rồi, em đừng khóc , được không?”
Tôi sụt sịt hỏi :
“Anh nói anh sai, anh sai ở đâu? Anh sai chỗ nào?”
Anh khựng người, cứng đơ, dè dặt đáp:
“Anh… không nên nói bộ đồ đó đẹp.”
Tôi phì cười thành tiếng.
Thật sự không thể trông mong gì ở cái tên thẳng đơ này!
Thật ra, tôi đâu còn gì . Từ khi anh cố gắng dành thời gian tôi, cố gắng cân bằng giữa công việc và tình — tôi đã không còn gì rồi.
Ngược , tôi thấy bản thân mình là người quá đáng — cứ nghĩ anh không lãng mạn, không dỗ dành, không nói lời ngọt ngào.
Nhưng mà… điều đó có quan trọng không?
Anh ấy lạnh lùng với cả giới, chỉ có trước tôi lúng túng vụng về.
Anh có ranh giới rõ ràng với người khác giới, chưa từng khiến tôi thấy không an toàn.
Anh đặt tôi ở vị trí tiên trong mọi .
Người như Chu , tôi nên học cách trân trọng .