Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cố Thời Thanh mất sạch vẻ điềm tĩnh thường ngày, giọng đầy bực bội:
“ không nghe nó vừa gì à?”
“Tôi nghe rồi.” – tôi cười nhạt, không hề bận tâm –
“Nhưng ba tôi bảo tôi chăm sóc ấy, nên anh không được đánh ấy.”
“…” – Cố Thời Thanh nhận ra điều gì, lùi lại bước –
“ đang trả đũa anh đúng không? Nhưng Thư, giữa anh và Tống thật sự không gì cả.”
Anh nhìn , ánh mắt đầy sát khí.
thì hoàn toàn không để tâm.
cậy vào gia thế vững mạnh, trời không sợ, đất không ngán – kẻ không sợ gì.
Nhưng tôi không muốn hai đàn này đánh nhau trong văn phòng tôi.
Tôi vỗ vai :
“ ra ngoài trước .”
“Dạ vâng~” – đáp rất ngoan ngoãn, trước khi rời còn không quên liếc khiêu khích Cố Thời Thanh cái, nở nụ cười toe toét rời khỏi phòng.
Cố Thời Thanh hít sâu hơi:
“ Thư, chúng ngồi xuống chuyện đàng hoàng được không? Chuyện anh …”
“Cố Thời Thanh, chúng .”
Tôi chẳng buồn nghe mấy vô ích anh nữa.
Tôi thật sự không còn yêu anh.
Giữa hai hàng lông mày anh thoáng lên vẻ mỏi mệt:
“ đừng bừa. Anh chuyện khiến giận, nhưng …”
“Luật sư gần xong phần phân chia tài sản chúng rồi.” – tôi thẳng – “Xong xuôi thì thủ tục luôn.”
Lúc này Cố Thời Thanh cuối cùng cũng nhận ra: tôi không chỉ để dọa, sớm chuẩn bị trước rồi.
Anh khó tin:
“Chỉ vì chuyện nhỏ vậy?”
“Chuyện nhỏ?” – tôi bật cười, giọng lạnh băng –
“Nếu thật sự chuyện nhỏ, thì vừa nãy anh đánh gì?”
Cố Thời Thanh nghẹn : “Anh…”
“Cố Thời Thanh, tôi anh Tống chưa xảy ra chuyện gì, nhưng trong cách anh xử lý mọi thứ, anh đứng về phía cô .
Anh khiến tôi thấy ấm ức, tôi chọn . gì khó đâu?”
Giọng anh bắt đầu mềm :
“ Thư, anh không bố. Thầy hướng dẫn đại học rất quan trọng anh, gần cha vậy…”
“Nhưng ấy không phải cha ruột anh.” – tôi ngắt ngay –
“Nếu thật sự cha anh, tôi không cưới anh rồi.
Bởi vì không thích tôi, tôi cũng chẳng ưa gì ấy.
Điều tôi cần – trong lòng anh, tôi phải quan trọng nhất, ít nhất quan trọng hơn ngoài.
Tôi được điều đó anh.
Còn anh thì sao, Cố Thời Thanh?
Đồng tử anh khẽ run, nhưng không được nào.
“Tôi , anh thể đây chỉ chuyện nhỏ.” – tôi hít sâu hơi –
“Nhưng anh vì Tống lạnh nhạt tôi, nổi nóng tôi, khiến tôi mất mặt trước cả phòng án lẫn tài xế anh.
Trong buổi họp cũng cố ý phớt lờ tôi.”
Tôi siết tay lại:
“Tôi anh muốn dạy tôi bài học.
Nhưng ơn – tôi không cần anh dạy, tôi không chơi cùng nữa.”