Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
27
Tôi này mới khựng lại, nhìn ánh mắt anh ta.
Đó là một chiếc đồng hồ cơ cũ kỹ.
Mặt kính đã xước, dây da cũng sờn rách.
Là năm tôi mới tốt nghiệp, đi tìm việc, anh ấy đã lấy nửa tháng lương thực tập đầu tiên mua tặng tôi.
Anh bảo: “Ra thương trường như ra chiến trường, có một chiếc đồng hồ ra dáng mới không bị khách xem thường.”
đó tôi phát khóc, nắm chặt chiếc đồng hồ, thầm hứa sẽ có ngày giúp anh đường hoàng ngồi vào ghế tổng giám đốc, thực hiện mọi giấc mơ của anh.
Thấy tôi đơ ra, Lục Diên tưởng tôi đã lung lay.
Anh bước lên một bước, bỗng dịu lại:
“Ninh Ninh, không được đúng không? Tình mười năm qua, anh cũng chẳng thể được.”
“Chúng ta cứ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hết đi – Chu Uyển, cả người đàn ông đó. Chúng ta bắt đầu lại, được không?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hy vọng và si mê.
Đôi mắt ấy, từng khiến tôi mê muội đến mức sẵn sàng đánh đổi tất cả.
Giờ , tôi chỉ thấy ghê tởm đến tột cùng.
Tôi dứt khoát tháo chiếc đồng hồ khỏi tay.
Khi lớp kim loại lạnh lẽo ấy rời khỏi cổ tay, tôi có giác như vừa trút bỏ được một gông cùm nặng nề đeo suốt nhiều năm.
Rồi, dưới ánh mắt đầy mong chờ của Lục Diên, tôi vung tay ném thẳng chiếc đồng hồ vào thùng rác ven đường.
“Keng” — kim loại va vào thành thùng, vang lên trầm đục lạnh lẽo.
“Tốt, ơn anh đã nhắc nhở.”
Tôi nhìn khuôn mặt anh ta lập tức bệch, khẽ nhếch môi.
“Tôi suýt mất vứt nó đi.”
Dứt lời, tôi chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái, quay sang nhìn Thẩm Dục, mỉm cười:
“Thẩm Dục, sau này anh giúp chọn một cái khác nhé?”
“Được thôi.”
“ thích thương hiệu nào, anh đều mua cho .”
“Từ nay trở đi, mọi thứ của — để anh lo.”
Từng lời, từng chữ, như đòn chí mạng giáng thẳng vào Lục Diên, tuyên bố rõ ràng: quyền sở hữu đã đổi chủ.
Sắc mặt anh ta phút chốc trở nên bệch.
Ánh mắt dán chặt vào đôi tay đang nắm chặt của chúng tôi, ánh nhìn như muốn thiêu cháy tất cả.
Giữa khoảng không yên lặng kéo dài mười mấy giây, Lục Diên bỗng bật cười.
Nhưng cười ấy, không hề ấm áp — lạnh lẽo như một con quỷ bước ra từ địa ngục.
“Giang Ninh.”
“Cô chắc chắn muốn vì tên đàn ông này mà trở mặt với tôi?”
Tôi chẳng buồn đáp, chỉ siết tay Thẩm Dục, định bước đi.
“ lại!”
“ là cơ hội cuối cùng tôi cho cô.”
“Giang Ninh, nghĩ kỹ đi. Dù là lạc đà gầy cũng lớn hơn ngựa — cô thừa nhà họ Lục chúng tôi có địa vị gì trong ngành này.”
“Hôm nay cô dám dắt thằng mặt đó bước ra khỏi cánh cửa này, tôi đảm bảo — ngày mai, cái xưởng nhỏ xíu của cô với con thân sẽ không nhận được bất kỳ đơn nào!”
“Tôi sẽ khiến cô, và tất cả những cạnh cô… trả giá đắt!”
28
Tôi nhìn vào mắt Lục Diên, rằng hắn ta nói thật.
Hắn nghĩ, là gót chân Asin của tôi.
Đáng tiếc… hắn nhắm sai người rồi.
Hắn thật ngây thơ khi nghĩ rằng công hắn có thể sống sót sau khi tôi ra đi?
Không có bằng sáng chế thiết kế cốt lõi của tôi, không có hệ thống tiếp thị tôi mất ba năm gây dựng, chỉ trông cậy vào Chu Uyển – kẻ chỉ sống bám vào đàn ông?
Huống chi hắn vừa mới “vắt chanh bỏ vỏ” với người của mình — lòng người đã sớm tan tác.
Thứ hắn đang cầm trong tay, chỉ là một cái xác rỗng mà thôi.
“Vậy sao?”
Tôi cuối cùng cũng dừng bước, ngoái đầu nhìn hắn, ánh mắt mang sự thương hại.
“Vậy tôi chờ đấy.”
“À, còn …”
Như sực nhớ điều gì, tôi bổ sung thêm một câu:
“Anh nên nhanh lên một chút… vì…”
“Thời gian dành cho anh, không còn nhiều đâu.”
Dứt lời, tôi không buồn nhìn gương mặt đang bàng hoàng kia thêm lần nào, nắm tay Thẩm Dục, quay người rời khỏi quán cà phê không ngoảnh lại.
Sau khi đưa Thẩm Dục về ngơi, tôi lái xe thẳng đến xưởng của Hân Hân – nơi thực sự thuộc về tôi.
Vừa ngồi xuống ghế sofa trong văn phòng, còn chưa kịp nóng chỗ —
“Rầm!”
Cửa văn phòng bị đó từ bên ngoài đạp mạnh, bật tung ra.
Trợ lý Tiểu Vương hốt hoảng lao vào, mặt đầy mồ hôi, ánh mắt hoảng sợ tột độ.
“Giám đốc Giang! Không ổn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Từ trong phòng trong, Hân Hân vội vã chạy ra, đỡ lấy cậu ấy.
“Tiểu Vương, bình tĩnh nói, trời chưa sập được đâu!”
“Trời sập rồi! Thật sự sắp sập rồi!”
Tiểu Vương thở dốc, run run:
“Lục Diên điên rồi… hắn huy toàn bộ mối quan hệ nhà họ Lục, tung tin khắp giới kinh doanh!”
“Nói rằng dám nhận đơn của chúng ta, tức là đang chống lại Tập đoàn Lục thị!”
“Đã có mấy khách vừa ký hợp đồng xong gọi tới, nói muốn chấm dứt hợp tác rồi!”
“Rầm!”
Hân Hân giận dữ đập mạnh tay xuống bàn, gân xanh trên trán nổi rõ.
“Mẹ nó! Tên thần kinh này! Hắn muốn đẩy bọn mình vào chỗ chết à?!”
“Ninh Ninh, làm sao bây giờ? Dây chuyền sản xuất vừa khởi , không có đơn , mỗi ngày trôi qua là cả đống tiền đội nón ra đi!”
Tôi lại như chẳng thấy gì, ung dung rót cho mình một tách trà.
Tôi thổi nhẹ, nhấp một ngụm.
Sau đó, ngước nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
6 giờ chiều.
Thời gian… vừa khít.
Tôi đối diện ánh mắt căng thẳng của Hân Hân và Tiểu Vương, khẽ mỉm cười.
“Không cần để ý đến hắn.”
“Cứ để hắn làm loạn.”
“Dù sao, cũng là lần vùng vẫy cuối cùng của hắn rồi.”
Tôi đặt tách trà xuống bàn, chắc nịch.
“Trước khi trời sáng ngày mai… Tập đoàn Lục thị sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.”
29
Cùng thời điểm đó, tại văn phòng Tổng giám đốc Tập đoàn Lục thị.
Lục Diên vừa dập xong cuộc gọi cuối cùng, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý.
Hắn cầm ly rượu vang, khẽ lắc nhẹ trong tay.
“Giang Ninh à Giang Ninh…”
“Định đấu với tôi sao? Cô còn non lắm.”
“Không có đơn , tôi xem cô lấy gì nuôi trai đẹp, lấy gì vực dậy được !”
“Rồi sớm thôi, cô sẽ bò về cầu xin tôi, như một con chó thôi!”
Hắn lẩm bẩm, đầy hả hê.
Nhưng nụ cười còn chưa kịp bung nở trọn vẹn —
“Rầm!”
Cánh cửa phòng lại bị đạp tung ra.
“Giám đốc Lục!”
Trưởng phòng nhân sự hốt hoảng lao vào, mặt bệch như giấy.
Nụ cười trên môi Lục Diên lập tức đông cứng, hắn nhíu mày đầy khó chịu.
“Hốt hoảng cái gì! Không có quy củ à?!”
Nhưng trưởng phòng dường như không thấy lời quát mắng, vừa thở dốc vừa hét lên:
“Giám đốc Lục, không ổn rồi!”
“Phòng kỹ thuật… phòng marketing… họ… họ vừa nộp đơn việc loạt!”
“Họ nói họ thấy bất công cho Giang Ninh, thấy lạnh lòng!”
“Bây giờ… không còn một cả! Tất cả đều đi rồi!”
“…Cái gì?!”
Lục Diên bàng hoàng bật dậy, chiếc ly rượu trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành, rượu vang đỏ bắn tung tóe lên người hắn.
Hắn sững người mất cả chục giây mới dần dần hoàn hồn lại…
Cơn giận dữ ngút trời trong chớp mắt đã nuốt chửng toàn bộ lý trí của hắn!
“Phản rồi! Tất cả đều phản rồi!”
Hắn gào lên điên cuồng, đập mạnh một cái lên bàn khiến mặt bàn rung bần bật.
“Chính tôi là người trả lương cho bọn họ! Là tôi! Không Giang Ninh!”
“Một lũ vong ân bội nghĩa! Tôi nuôi sống chúng bao nhiêu năm, mà giờ chúng lại quay sang bảo vệ một người ngoài?!”
Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, giận đến mức chỉ tay thẳng vào mặt trưởng phòng nhân sự, quát như muốn xé họng:
“Nói với bọn chúng! Muốn đi đi! Nhưng đừng hòng mơ có một xu tiền bồi thường việc!”
“Và ! Ghi hết tên chúng vào hồ sơ đen cho tôi! Tôi muốn xem, sau này còn dám nhận lũ phản bội này!”
Nhưng trên mặt trưởng phòng nhân sự, lại là vẻ tuyệt vọng còn khó coi hơn cả khóc.
Anh ta run rẩy lắc đầu.
“Giám đốc Lục…”
“Những lời đó… tôi đã nói rồi.”
“Nhưng họ nói…”
“Họ nói, dù không cần một xu tiền, họ cũng sẽ đi Giám đốc Giang đến cùng.”
“Họ còn nói: ‘Chim khôn chọn cành mà đậu’, khuyên ngài nên soi lại mình, bởi… làm ác quá nhiều, sớm muộn cũng diệt vong.”
20
Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng lại như một cây búa tạ, nện thẳng vào tim Lục Diên, khiến hắn nghẹn thở.
Phòng kỹ thuật — là Giang Ninh đích thân gây dựng, toàn bộ bằng sáng chế đều do cô nắm giữ.
Phòng marketing — là Giang Ninh dành sáu năm rong ruổi khắp cả nước, chén rượu nối chén rượu mà mở ra từng mối quan hệ.
Hắn luôn cho rằng, những con người ấy, công này — đều là tài sản của họ Lục.
Giờ hắn mới bừng tỉnh.
Không.
Tất cả… đều mang họ Giang.
Hắn bỗng nhớ lại gương mặt luôn cười nịnh nọt của Sở Uyển.
Nhớ lại cái cách hắn từng chắc nịch tuyên bố: Giang Ninh chẳng qua là một “nhân viên cấp cao”, tài nguyên cốt lõi đều nằm trong tay Lục thị.
Và hắn — đã tin điều đó.
Thậm chí vì một người như cô ta, hắn đã tay đẩy đi bảo vật quý giá nhất đời mình.
Cơn hối hận cuồn cuộn như sóng dữ, nhấn chìm hắn hoàn toàn.
Một lâu sau, Lục Diên hít sâu một hơi, cố ép bản thân bình tĩnh lại.
Hắn ngẩng cao đầu, giữ dáng vẻ kiêu ngạo ngút trời.
“ việc !”
“Thiên hạ này thiếu gì người muốn vào Lục thị!”
“Đám này đi rồi, tôi lại tuyển lứa mới giỏi hơn!”
“Cùng lắm tôi trả gấp đôi lương!”
Hắn không tin — đập tiền xuống rồi mà không mua được lòng trung thành!
Trưởng phòng nhân sự nhìn hắn, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, vô .
Do dự một chút, cuối cùng chậm rãi mở lời:
“Nhưng… Giám đốc Lục…”
“Tài khoản công … đã cạn sạch rồi.”
“Đừng nói đến lương gấp đôi, ngay cả tiền lương tháng này… cũng không thể trả nổi.”
Rầm!
Một như sấm nổ vang trong đầu Lục Diên.
Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu hắn… đứt phựt.
Hắn trừng mắt nhìn trưởng phòng nhân sự, ánh nhìn như muốn đục thủng gương mặt đối phương.
“Đủ rồi!”
“Chuyện tiền bạc không đến lượt anh lo! Tôi sẽ tìm cách!”
“Tôi… tôi còn một nhà đầu tư quen !”
“Sở Uyển trước đó đã liên hệ với người đó rồi, bên ấy rất coi trọng chúng ta!”
“Chỉ cần… chỉ cần thuyết phục được đầu tư mới, mọi chuyện sẽ quay lại như cũ!”
Hắn vung tay, nói không chấp nhận bất kỳ phản bác nào:
“Bây giờ đi ngay! Hủy hết tất cả các cuộc họp chiều nay cho tôi!”
“Tôi muốn mình đi gặp nhà đầu tư đó!”
Trưởng phòng nhân sự há miệng, cuối cùng chỉ hóa thành một thở dài nặng nề, gật đầu như cái máy rồi quay người rời đi.
Cánh cửa văn phòng khép lại.
Mọi lớp vỏ ngụy trang trên mặt Lục Diên sụp đổ hoàn toàn.
Chân hắn mềm nhũn, lảo đảo ngồi phịch xuống tấm thảm dưới chân.
Nhà đầu tư?
Hắn nào có nhà đầu tư nào.
Tất cả chỉ là lời nói dối mà hắn và Sở Uyển bịa ra để rút tiền từ công .
Thực ra, hắn chỉ là… muốn chạy trốn.
Trốn trước khi mọi thứ sụp đổ hoàn toàn, vì hắn không muốn gánh khoản nợ khổng lồ cả đời không trả nổi.
Khoảnh khắc sau, Lục Diên mở cửa nhỏ trong văn phòng tổng giám đốc, lẻn vào lối thoát hiểm.
giày da nện lên bậc thang xi măng “cộc, cộc, cộc”, vang vọng trong hành lang trống trải, như chuông báo tử.
Sắp rồi.
Chỉ còn vài bước là tới bãi đỗ xe ngầm.
Chỉ cần rời khỏi …
Lục Diên dùng sức đẩy mạnh cánh cửa chống cháy cuối cùng.
Nhưng đúng đó — bên ngoài cửa đã có vài người đàn ông mặc đồng phục, sắc mặt nghiêm túc đang đợi.
Là cảnh sát.
Người đầu đưa ra thẻ ngành, lạnh lùng:
“Anh là Lục Diên đúng không?”
“Anh bị tình nghi gian lận thương mại, trốn thuế và biển thủ công quỹ.”
“Mời chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”
31.
Tôi gặp lại Lục Diên lần là ở… đồn cảnh sát.
Tôi được mời đến hỗ trợ điều tra, để cung cấp lời khai về tình hình hoạt của Lục thị trong quá khứ.
Cũng chính ở , tôi mới được toàn bộ sự thật.
Sở Uyển, người trợ lý từng được Lục Diên tin tưởng nhất, thực chất đã ôm hết toàn bộ tiền lưu của công , cùng người tình trốn ra nước ngoài từ chiều hôm qua.
Thứ cô ta để lại cho Lục Diên — chỉ là một công rỗng tuếch và một đống nợ không bao giờ trả nổi.
Lục Diên rơi vào kết cục ngày hôm nay, cũng chẳng oan uổng gì.
Tôi bình thản làm xong lời khai, ký tên đầy đủ.
Trên đường chuẩn bị rời đi, đúng tôi thấy Lục Diên bị hai cảnh sát áp giải từ phòng thẩm vấn bước ra.
Gương mặt hắn tiều tụy, bệch như tờ giấy, tóc tai bù xù, hốc mắt hõm sâu — chẳng còn lại chút ngạo mạn ngày nào.
Hắn cũng nhìn thấy tôi.
Ánh mắt ngay lập tức rơi vào bàn tay đang đan chặt vào nhau của tôi và Thẩm Dực.
Khoảnh khắc ấy, mọi xúc mà hắn cố kìm nén cuối cùng cũng vỡ òa.
Viền mắt hắn đỏ hoe chỉ trong tích tắc.
Môi hắn mấp máy, như muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, chẳng một lời nào thốt ra được.
Chỉ cúi đầu, để mặc cho nước mắt âm thầm rơi xuống.
Còn tôi, chẳng buồn nhìn lại.
Chỉ nắm tay Thẩm Dực, xoay người bước thẳng ra khỏi đồn cảnh sát.
Bên ngoài, nắng lên rực rỡ.
Sau đó không lâu, Lục thị bị cưỡng chế phá sản, nợ nần chồng chất.
Trong thời gian đó, hắn dùng số điện thoại mới gửi tin nhắn xin lỗi tôi liên tục:
[Ninh Ninh, anh hối hận rồi. anh không thiên vị Sở Uyển, chắc bây giờ sẽ không ra nông nỗi này.] [ có thể làm lại, anh nhất định sẽ đối xử tốt với … Cả đời anh đã bị Sở Uyển hại thê thảm rồi…]Tôi không trả lời.
Chỉ coi như tin rác mà xóa đi.
Lần tiếp tin về hắn là nửa năm sau, qua một bản tin nóng.
ra, Lục Diên sau khi mất và bị tất cả ruồng bỏ, rơi vào trạng thái tuyệt vọng đến mức điên loạn, bắt đầu điên cuồng truy tìm Sở Uyển.
Hắn đổ mọi tội lỗi lên đầu cô ta, và sau nửa năm, cuối cùng cũng tìm thấy cô đang đi dưỡng ở một thành phố ven biển.
Kết quả là, hắn đã đâm chết Sở Uyển ngay tại chỗ.
nói chết rất thảm — bị đâm hơn chục nhát, thậm chí còn bị tưới xăng lên xác.
Còn con trai của Sở Uyển, bé Hạo Hạo, vì không nuôi nên bị đưa vào trại trẻ mồ côi.
Kết cục là bị ngộ độc thuốc chuột sau khi giành giật đồ ăn với khác.
tôi được tin bọn họ chết, tôi và Thẩm Dực vừa làm xong thủ tục đăng ký kết hôn.
Từ khoảnh khắc đó, mọi bóng đen của quá khứ cũng chính thức tan biến.
Tôi nhìn về phía Thẩm Dực đang chờ mình trong ánh nắng, bước đi đầy vững vàng về phía tương lai rực rỡ.
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của beta ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ truyện này được mình beta từ phần mềm dịch.
Beta truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂
thấy truyện đọc ổn ổn, vui vui… cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, … không lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web chèn đó, bé chỉ ngồi beta truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
NGUYEN THI XUAN
MB 0977309504
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏
🔸 5k – mình cười hí hí cả buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc , có khi làm liền 1 bộ truyện mới
🔸 50k – mình ra truyện mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ 😎