Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Đây là vườn cây ăn quả nhà cậu à?” Sau xe, đứng trước cổng vườn cây cũ của mẹ, nhìn thấy trên rõ ràng ghi tên khu vườn bắt bằng chữ Tạ, tôi cười mà như không cười nhìn cô ta.
“Không nhà Mẫn Mẫn thì chẳng là nhà cậu?” Vu Tiểu Quả, với tư cách là một tùy tùng tận tụy, đã nhanh nhảu giành .
Bạch Mẫn thuận nước đẩy thuyền, cũng ra vẻ cao ngạo, khoanh tay đi sang một điện thoại, tôi loáng thoáng nghe được mấy “cậu hai”, “bạn học”.
Sau cúp điện thoại, cô ta cười với tôi: “Cậu cũng biết đấy, nhà Tạ là một tập đoàn lớn, cái vườn cây ăn quả nhỏ bé này, tôi không thường xuyên đến. Không sao đâu, tôi đã điện cho lý đây rồi, anh ấy sẽ đến dẫn chúng ta đi tham quan.”
Một lát sau, một người đàn ông trung niên gầy cao mặc vest khu vườn đi ra.
“Ôi chao, cháu …”
Bạch Mẫn nghe thấy ông ta người, vội vàng đi lên phía trước, kéo tay người đàn ông sang một , không biết đã nói với ông ta.
Chỉ thấy người đàn ông xoa xoa tay, vẻ mặt có chút khó xử, rồi lại lập tức nở nụ cười, xu nịnh cười với Bạch Mẫn: “Vâng vâng vâng, đại tiểu thư.”
Tôi nhìn cảnh này, cảm thấy thật hoang đường.
Người đàn ông có là cậu của Bạch Mẫn, nhưng Bạch Mẫn lại không cho phép ông ta mình là cháu , ngược lại còn muốn diễn một màn kịch hào môn trước mặt người ngoài.
Người đàn ông này lại cũng chịu diễn cùng cô ta, nào có điểm yếu bị cô ta nắm được sao?
Ông ta sau nhìn về phía chúng tôi, ra hiệu cho chúng tôi đi theo.
“Tôi là lý khu vườn đây, phụ trách lý chung nhân viên của vườn cây này. Các cô là bạn thân của đại tiểu thư nhà chúng tôi à?”
“Đúng .” Trương Mông cười e dè, rồi ngẩng cằm nhìn tôi nói: “Nhưng cô ta chỉ là bạn học đại học thôi, loại học được một năm rồi thôi học ấy.”
Sao đột nhiên lại nhắc đến tôi?
Người đàn ông nhìn tôi trên dưới một lượt, rõ ràng là muốn lấy lòng Bạch Mẫn mà nói: “Nhìn là biết, không .”
… Chỗ nào không ?
Nếu nói không , chắc chắn là khí chất của tôi nổi bật hơn.
Tôi thật không muốn dây dưa với mấy người này nữa, cũng không đáp cho bọn xem trò vui.
“Khu vực trung tâm của vườn chúng tôi hiện đã được sửa thành hai phần là vườn trưng bày và phòng thí nghiệm lai tạo, tôi đưa các cô đến vườn trưng bày nhé. đều là nơi dẫn khách hàng đến tham quan ký kết hợp đồng lớn.”
Khu vườn tuy đã được mở rộng gấp không biết bao nhiêu lần, nhưng khu vực trung tâm mà mẹ tôi từng lý ngày xưa vẫn giữ nguyên con đường cũ.
Tôi đi lại quen thuộc, bất giác đã vượt qua cả người đàn ông dẫn đường.
“Cô , cô đến khách, có hơi vội vàng rồi không?” Giọng người đàn ông khe khẽ vang lên tai tôi, rất gần, tôi rùng mình một cái, đẩy ông ta ra.
Có là do đến tuổi trung niên nên hơi yếu ớt, ông ta bị tôi đẩy lảo đảo một cái.
“Xin lỗi nhé, vừa rồi chú đứng gần quá.” Tôi tự thấy mình thất thố, vội vàng xin lỗi.
“Cô , cô nói thế là sao, cô không nghĩ là tôi ý cô đấy chứ?” Người đàn ông sửa lại tay áo vest, liếc nhìn tôi.
Tôi cũng muốn hỏi…
Chú à, chú không nghĩ là hành động này của chú rất có khí thế sao.
“Sao, chồng mà bố cô tìm cho không thỏa mãn được cô à? Hay là anh ta cũng phá sản rồi, cô sa sút đến mức đến đây quyến rũ lý khu vườn của người ta à?”
Không biết Vu Tiểu Quả đạt được khoái cảm việc sỉ nhục tôi, cái miệng của cô ta như đã không thể phanh lại được mà liên tục phun ra chế nhạo cay nghiệt, sai thật.
“Vu Tiểu Quả, chủ đề cuộc đời của cậu bao mới thoát khỏi thú vui tầm thường đây.”
“Cậu!” Vu Tiểu Quả có không ngờ rằng tôi, người vẫn luôn im lặng trước nói cay nghiệt của cô ta, lại có đủ tự tin phản bác, một câu nói đã khiến cô ta tức giận đến mức mất kiểm soát.
“ mắt cậu, tại sao chỉ có đồ xa xỉ, xe sang, tiền bạc và địa vị? Tại sao có được thứ , lại luôn dựa vào đàn ông?” Tôi nhíu mày nhìn cô ta.
“Tạ An Ngôn, trước nói chuyện ơn xem đây là địa bàn của ai đã.” Trương Mông lên tiếng cắt ngang tôi.
“Trương Mông, cậu cũng ơn trước nói chuyện xem bây có là xã hội pháp trị không. Tôi lại nghi ngờ các người có học hết đại học không, tại sao nói chuyện đều có mùi côn đồ lưu manh thế?”
Tôi lại nhìn Bạch Mẫn: “Nhà ai có tập đoàn lớn như lại giao cho một người không có năng lực, không có giáo dục, thiếu óc như Bạch đại tiểu thư chứ, Bạch Mẫn, cậu tỉnh táo lại một chút được không.”
Gây dựng nghiệp thì dễ, giữ gìn mới khó, người thừa kế mới là người cần nhất tài năng và tâm tính, đây là đạo lý mà bây tôi mới hiểu, tiếc là Bạch Mẫn không hiểu.
“An Ngôn, tôi biết cậu không học hết đại học đã bị ép gả chồng, cuộc sống rất không thuận lợi. Cậu có uất ức cứ nói ra, chúng tôi không trách cậu đâu. Tiểu Quả bình thường thật không như , cậu ấy chưa bao cãi với ai, nếu có cãi thì chắc chắn không cãi lại cậu đâu. Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi, các cậu đừng cãi nữa.”
Mấy cái mũ cứ thế chụp , tôi đã không còn tâm trí đâu mà nói lý với cô ta nữa.
Chỉ cảm thấy bọn thật hồ đồ, mãi mãi sống mơ, bỏ chính mình.
Cậu của Bạch Mẫn lúc này mới đứng ra kéo tay tôi, như giảng hòa.
“Cô , đến khách, đừng có quá không biết điều.”
Ông ta lại ghé sát vào tai tôi: “Cô ngoan ngoãn nghe , tôi có thể giúp đỡ cuộc sống của cô.”
…
Dù đã từng gặp đủ loại đối tác ăn với phẩm chất trồi sụt khác trên thương trường, tôi cũng suýt nữa bị hành động cùng với câu nói này của ông ta cho buồn nôn.
Chúng tôi vừa đi vừa nói đã đến vườn trưng bày, tôi bị cảnh sắc thu hút, rút tay ra khỏi tay người đàn ông, đi vào khu vườn trước một bước.
Quả thực đã đến mùa anh đào chín mọng, quả anh đào căng tròn trĩu nặng trên cành, tiện cho việc thu hái, cây anh đào đã bị tỉa ngọn, từng quả một đều tầm tay.
Nhớ lại ngày tháng còn bé mẹ, tôi hái một quả anh đào.
“A!”
Tiếng hét của Bạch Mẫn tôi giật mình.
Tôi quay nhìn cô ta, lại thấy cô ta chỉ vào quả anh đào tay tôi nói: “Cây anh đào là mới kháng bệnh, tăng năng suất mới được lai tạo năm nay, chỉ có một cây duy nhất, quả anh đào cậu hái này, đáng giá cả một gia tài!”
Đã rất nhiều năm rồi tôi không còn cảm giác có quá nhiều điều muốn chê bai nhưng không biết bắt đâu như thế này.
“Đáng giá cả một gia tài, cậu tưởng đây là đào tiên trên thiên đình chắc?”
Nói rồi tôi dứt khoát cho quả anh đào vào miệng, quả anh đào “đáng giá cả một gia tài” này còn kém xa vị quả do chính tay mẹ tôi trồng: “Vừa rồi lý nhà cậu đã giới thiệu rồi, đây là vườn trưng bày, anh đào đây trồng bao nhiêu cũng là cho khách hàng tham quan và thu hái, sao lại có cây thí nghiệm trồng đây? Hơn nữa, mới lai tạo năm nay đã cho nhiều quả như sao?”
Nhà ai trồng cây anh đào một năm đã có quả chứ.
“Đại tiểu thư nói đúng, cô , cô đây là cố tình phá hoại khu vườn của chúng tôi rồi, cô như , khu vườn chúng tôi không thể tiếp đón được nữa.” Dưới ra hiệu bằng ánh mắt của Bạch Mẫn, người đàn ông trung niên lại tiến lên vừa khiển trách vừa kéo tay tôi: “Cô đi đi.”
Bọn cứ thay phiên kiếm chuyện như , tôi cũng đã không còn tâm trạng hồi tưởng quá khứ nữa. Vốn dĩ là vì muốn trốn tránh một lúc thanh tịnh mới cùng bọn đến đây, nếu đây cũng không thanh tịnh, tôi đi là được.
“Đừng có động tay động chân, tôi tự biết đi.” Tôi liếc ông ta một cái: “ lý không, tốt nhất ông đừng có dựa vào quan hệ mà ngồi vào vị trí này.”
“Cô có ý !”
“Chỉ mong đức của ông xứng với vị trí thôi.”
Tôi xua tay, ném chìa khóa xe cho Bạch Mẫn, đi theo đường cũ rời khỏi khu vườn, bất kể cô ta dùng cách nào có được chiếc xe này, một cô ta đã chạm vào, tôi liền không muốn nữa.
5
Vùng ngoại ô xe không được, thật bất lực.
Bây tôi có chút muốn rút lại nói vừa rồi, tôi rất cần một chiếc xe.
Tôi ngồi xổm đường, lòng vừa dấy lên một dự cảm chẳng lành thì lập tức ứng nghiệm.
Một chiếc xe dừng trước mắt tôi, cửa sổ xe hạ , lộ khuôn mặt của Kỷ Quân.
Anh ta ra vẻ “tôi biết cô đây mà”, khiến bộ dạng trốn đông trốn tây của tôi trông thật nực cười.
“Anh đến thật đúng lúc, tôi thấy vừa rồi vì trốn anh mà bị một trận chế nhạo, thật là thiệt thòi.”
“Cái miệng của cô lợi hại như , ai dám chế nhạo cô chứ?” Kỷ Quân xe mở cửa cho tôi.
“Không chỉ chế nhạo tôi đâu, còn lôi cả Kỷ tổng anh vào nữa đấy.”
Tôi nhớ lại tin đồn liên quan đến “chồng” tôi mà bọn truyền tai , không nhịn được cười thành tiếng: “Bây tôi không thèm chấp nhặt với đám con ranh này nữa.”
“Tạ đại tiểu thư thật là rộng lượng.”
Kỷ Quân nhíu mày, như nghĩ đến điều , nghiêng hỏi tôi: “Cô nói đám con ranh nào?”
“Không có , anh đừng tôi như , vừa rồi bị cái danh xưng mỉa mai đến mức tôi phát tởm rồi.”
Tôi cài dây an toàn: “Anh không thấy tôi so với trước đây đã chín chắn hơn rất nhiều sao?”
“Nếu cô thật chín chắn thì đã không thấy tôi là chạy rồi.”
“Chúng ta là bạn bè nhỏ đến lớn, biết rõ gốc gác của , hơn nữa với tâm tính của tôi mấy năm trước, nhà Tạ có dâng tặng tôi cho anh thì tôi còn đứng đếm tiền giúp anh nữa. Anh muốn cưới tôi, tôi thật kinh hãi, bây nhìn thấy anh tôi đều sợ.”
Tôi bật định vị: “Đưa tôi về khách sạn, đi chệch hướng là tôi báo cảnh sát đấy.”
“Vâng vâng vâng, đại tiểu… vị hôn thê.”
“…” Tôi siết chặt nắm đấm: “Còn không bằng Tạ đại tiểu thư.”