Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bắt mất kiểm soát.
kéo cảnh sát để trình báo tại chỗ:
“Cảnh sát, tôi bị mất đồ giá trị lớn, chắn là do Bán Hạ trộm đi .”
Nghe thấy vậy, chồng rơi nước mắt cũng nhanh chóng ngẩng , dùng ánh mắt hiệu Quách .
“Được thôi, cô một danh sách , dù mọi người còn ở đây, chưa ai rời đi, mất cái gì thì để cô ta mang là được.” Cảnh sát ăn dưa đến mỏi miệng cũng bắt việc.
Thôi Minh không còn nhắc đến “việc nhà” gì , cũng đoán điều gì đó, sắc mặt tái mét.
“Cô còn đứng ngây đó gì, cô mất cái gì thì cứ , tôi còn ở đây mà, cùng lắm thì đền cô. Mỗi tháng cô lương bao nhiêu? Mất bao nhiêu đồ?” Tôi liếc nhìn luật sư đi cùng.
Cô luật sư nhỏ của tôi phấn chấn lên.
“Cô Quách, phiền cô một danh sách những món mất. Còn , thân chủ của tôi phát hiện mấy năm nay Thôi chuyển không ít tài sản chung vợ chồng sang cô, chúng tôi cũng cần phải thanh toán rõ ràng.”
Quách cắn chặt môi, tính toán được mất.
Một hộp vàng thỏi nặng 200 ký, dù cô ta có là của mình cũng không chứng minh được.
Dù cũng có hóa đơn.
Số vàng đó là đổi từ cổ của tôi.
Những món khác thì có thể tra được, hơn cô ta còn có đứa trong tay.
Bây giờ cô ta có thể , là cố gắng tìm chỗ vàng kia, lén mang đi.
Nhưng mà, vàng thì cô ta chắn sẽ không bao giờ tìm thấy.
Tôi nhìn cô ta không danh sách , là mình có lẽ nhớ nhầm, không mất món đồ nào giá trị.
Sau đó kéo cô giúp việc bắt thì thầm to nhỏ.
Cảnh sát khu vực giữ vẻ mặt nghiêm túc, cũng rút lui.
còn chồng ôm đứa cháu trai lớn khóc nức nở.
chồng, Quách và cô giúp việc thì lục lọi trong đống đồ đạc.
Thậm chí họ còn mở bồn nước bệ xí xem thử, nhưng tìm được gì.
Mấy ông bà nhặt giấy vụn cũng bắt hỏi:
“Cái này còn lấy không? Không lấy thì tụi tôi mang đi nhé.”
chồng giận mắng những người đó:
“Các người nghèo đến phát điên ? Sống trong khu biệt thự mà còn đi nhặt giấy vụn?”
Thật sự là còn thể diện gì .
Bốn tiếng sau, bọn họ cuối cùng cũng kiệt sức, còn phải chuẩn bị tiệc rượu tối, nên chồng rút lui trước.
Quách ngồi phịch xuống đống bìa giấy:
“ Bán Hạ, cô đừng có đắc ý, di sản của còn phần của Điểm Điểm đấy.”
“Cô cô là ruột của Thôi chứ?” Tôi liếc nhìn luật sư của mình.
“Cô Quách, nếu cô muốn thừa kế tài sản của ông Thôi, thì cần phải cung cấp bằng chứng quan hệ cha hợp pháp.” Cô luật sư tử tế nhắc nhở.
Đáp là một tiếng cười lạnh của Quách :
“Điểm Điểm vừa chào đời tôi xét nghiệm , chứ cô tưởng mà tên ghi vào giấy khai sinh?”
Xét nghiệm thì xét nghiệm, có gì mà đắc ý.
Cô ta nhặt túi xách lên, gọi người đến chở đi.
6.
Tôi bắt có bóng ma tâm lý với cái bồn tắm ở nhà.
Thế nên tôi đặt một phòng khách sạn, tắm rửa đàng hoàng, ngủ một giấc ngon lành.
Chuyện này mới là bắt .
Sau này chắn còn rối ren hơn .
Quách sống với anh ta nhiều năm như vậy, còn có một đứa , lẽ dễ dàng từ bỏ như thế ?
Tôi không tin.
Còn chồng , rõ ràng biết chuyện vàng thỏi, nghĩa là ông ta cũng biết Thôi muốn ly hôn với tôi.
Mà Thôi chết đúng lúc đó, chắn ông ta cũng sẽ nghi ngờ.
Ổ cắm ở nhà bị tôi vứt đi , căn nhà cũng được tôi đăng bán qua môi giới, nhà từng có người chết thì bán giá rẻ là được.
Vừa ngủ dậy thì phát hiện trong điện thoại có vô số cuộc gọi nhỡ, hơn 99 tin nhắn chưa đọc.
Toàn là từ “người chú tốt” của tôi — Ngọc.
Tôi không gọi , cũng không bắt máy, thậm chí tin nhắn cũng không thèm mở.
người chú tốt của tôi, năm xưa vì muốn chiếm trọn công ty thị mà cha tôi dày công gây dựng, diễn vai người tốt bao nhiêu năm.
Cha tôi vừa mất, ông ta đuổi tôi khỏi thị.
Miệng thì gì mà muốn tôi an tâm ở nhà, rằng nhà họ Thôi và nhà họ đều cần người kế thừa.
Tôi cần một bà nhà giàu, sinh là được.
chồng và Thôi cũng đều y chang như vậy.
Lúc đó, tôi trong thời gian u sầu vì tai nạn xe của ba , tinh thần sa sút, cũng không còn lòng dạ việc.
Thôi khi đó đóng vai người chồng tốt cũng rất đạt.
Khiến tôi tưởng mình cưới được người tử tế.
là mãi về sau có thai, tôi đi bệnh viện kiểm tra.
Biết bản thân không có vấn đề gì, lúc đó tôi mới bắt nghi ngờ Thôi .