Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày trước, cô ấy dậy sớm, xem dự báo thời tiết để bị quần áo phù hợp cho anh.
Cô ấy tự tay nấu bữa trưa, bất chấp mưa gió mang đến văn phòng cho anh. Trợ lý từng hỏi, dạo này phu nhân bận lắm à, quá không thấy chị ấy nữa.
Anh rất muốn hỏi cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… nhưng ngay cả một chút ham muốn trò chuyện, cô cũng không còn dành cho anh nữa.
mà lúc này, anh lại có điều muốn nói với cô.
Dạo gần đây, anh đang xem các mẫu váy cưới.
Đám cưới trước đây từng bị Liễu Vi Vi phá hỏng, anh từng hứa tổ chức lại cho cô, dù đã ba năm trôi qua…
Gần đây, anh còn cố sắp xếp lại lịch làm việc, bị cho một kỳ trăng mật bù.
Lần trước cả hai đi du lịch nước ngoài, chỉ vì Liễu Vi Vi và Lục Vân Tranh cãi nhau, anh đã bỏ mặc cô lại một mình. Anh từng nói đưa cô đi nghỉ lại lần nữa.
Cô chỉ cần chọn nơi mình muốn đến là được.
Nhưng giờ… cô còn bận tâm nữa.
Lục Vân Hy vùi mặt vào gáy cô, tận hưởng khoảnh khắc dịu dàng ngắn ngủi ấy. Anh thật sự không phải làm sao với người phụ nữ này nữa…
lúc đó, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, đèn bật sáng.
Liễu Vi Vi ăn mặc lôi , vào với vẻ mặt tủi thân:
“Anh Vân Hy, kết hôn đến giờ, Vân Tranh vẫn không chịu chạm vào em…”
Người trong vòng tay anh nhíu mày, có dấu hiệu sắp tỉnh.
Lục Vân Hy hạ giọng quát:
“Ra ngoài!”
Liễu Vi Vi đứng sững tại chỗ.
Cô ta bị Thư Nguyện tát, vậy mà ai lên tiếng bênh vực.
Cả Lục Vân Hy, người chưa từng từ chối cô ta điều gì, giờ cũng lạnh lùng đuổi cô ra ngoài.
Cô ta đột nhiên thấy mình đơn độc.
“ để tôi phải nói lần thứ hai!”
Liễu Vi Vi sững người, thậm chí quên cả khóc, lặng lẽ ra khỏi phòng và khép cửa lại. Cô ta ngẩn ngơ đứng ngoài hành lang, trái tim như bị khoét một lỗ lớn.
Trước kia, anh Vân Hy cưng chiều cô ta mà.
Tại sao… sự từ chối của anh ấy lại cô ta đau đớn hơn cả bị Vân Tranh lạnh nhạt?
Ánh mắt cô ta dần ngập tràn hận ý.
Thư Nguyện!
Tất cả đều tại Thư Nguyện!
cô ta đã cướp lấy ánh nhìn của cả hai người đàn ông!
Sáng hôm sau, tôi vẫn còn đang say ngủ thì bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người làm tỉnh táo.
Liễu Vi Vi đứng bên giường, khuôn mặt méo mó vì giận dữ.
Tôi lạnh lùng hỏi:
“Cô phát điên cái gì vậy?”
Cô ta nghiến răng:
“ Thư Nguyện, cô đắc ý lắm không? Ánh mắt của cả hai người đàn ông nhà họ Lục đều đổ dồn về phía cô, cô xứng sao?”
“Lúc trước nếu không phải Vân Tranh lấy lý do là anh trai mình cũng thích tôi, tôi tiện tay chỉ một cái là anh Vân Hy cưới tôi rồi. Cô tưởng mình có tư cách đứng bên cạnh bọn họ à?”
“Tôi có thể chỉ bằng một câu anh Vân Hy cưới cô, thì cũng chỉ cần một câu là có thể anh ấy vứt bỏ cô!”
Ra là vậy…
Thảo nào Lục Vân Hy lại bất ngờ cưới tôi.
Hóa ra không phải vì anh ấy nhìn thấy tôi, mà là vì… Liễu Vi Vi.
Anh ấy là vì nhường nhịn, vì “hạnh phúc” của cô ta.
Rõ ràng tôi đã tự nhủ là không yêu Lục Vân Hy nữa rồi, vậy mà tim vẫn từng cơn đau nhói.
Tôi cười , vỗ tay:
“Ghê gớm thật đấy. Vậy để tôi phải chờ .”
Cô ta tưởng tôi đang khiêu khích, hung hăng để lại một câu:
“Cô cứ đợi đấy!”
Rồi quay người bỏ đi.
Hai ngày sau, cả Lục Vân Hy và Liễu Vi Vi đều không về nhà.
Tôi , Liễu Vi Vi đã bắt “ra tay”.
Cũng tốt, yên tĩnh hiếm có.
Tôi Lục Vân Tranh chơi game quên cả trời đất.
Ngày thứ ba, nhà cũ được hai bản đơn ly hôn.
Một bản là của tôi.
Một bản là của Lục Vân Tranh.
Lục Vân Tranh vừa nhìn thấy thì vui như phát rồ, từ trên lầu chạy xuống, reo hò khắp nhà.
Ngay cả cụ ông nhà họ Lục cũng bị đánh thức, trừng mắt hỏi cậu ta:
“Con tính đi làm khỉ diễn xiếc à?”
Tôi siết chặt tờ đơn ly hôn trong tay, rồi bỗng bật cười.
Mới trước đó , Lục Vân Hy còn kiên quyết phản đối.
Vậy mà giờ, chỉ vì Liễu Vi Vi mà lại đồng ý nhanh như vậy sao?
Tôi cẩn thận xem qua điều khoản trong thỏa thuận.
Ừm, Lục Vân Hy ra tay cũng rộng rãi thật anh ta tặng tôi 1% cổ phần của Tập đoàn Lục Thị.
Tính ra, tôi đang nắm trong tay 1.5% cổ phần rồi!
Còn nhiều hơn cả những gì tôi từng có trong nước!
Ai nói Liễu Vi Vi không tốt chứ?
Tôi là người tiên phản đối nhé!
Tôi hạ bút ký tên dứt khoát, sau đó đưa bản thỏa thuận cho luật sư của Lục Vân Hy.
Tối hôm đó, Lục Vân Hy trở về.
Anh trông tiều tụy, khuôn mặt mỏi mệt, bên cạnh là Liễu Vi Vi đang ríu rít như chim sẻ, ánh mắt lấp lánh niềm vui chiến thắng.
Bầu không khí trong phòng có chút kỳ lạ.
Lục Vân Hy đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào tôi:
“Em thật sự đã ký rồi à? Không hỏi anh xem tại sao lại làm vậy sao?”
Tôi đang vui, bèn trở về dáng vẻ dịu dàng, chu đáo thường ngày với anh.
Tôi mỉm cười nhè nhẹ:
“Anh có lý do của mình, em ủng hộ quyết của anh.”
Liễu Vi Vi nở nụ cười châm chọc:
“Em đã nói rồi mà, anh Vân Hy, loại đàn bà lăng nhăng như cô ta chắc chắn là đã để mắt tới Vân Tranh rồi.”
“Không chừng hai người họ sớm đã lén lút với nhau rồi ấy chứ!”
Tôi còn chưa kịp phản bác thì Lục Vân Hy đã cắt ngang lời cô ta:
“Cô câm miệng cho tôi!”
Tôi cũng buồn để tâm đến những lời vu khống đó, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Vậy thì ngày mai mình đi làm thủ tục ly hôn nhé.”
Giọng Lục Vân Hy khàn khàn, trầm đục:
“Em gấp đến mức ấy sao?”
Tôi cong môi cười:
“ quên, anh là người gửi đơn ly hôn cho tôi đấy, Lục tổng.”
Lục Vân Hy lên hai , nói gì đó:
“Anh là…”
Liễu Vi Vi lập tức chắn trước mặt anh:
“Anh Vân Hy! Anh đã từng nói gì, anh quên rồi sao?”
Lục Vân Hy đẩy cô ta ra, khuôn mặt chán ghét:
“Tránh xa tôi ra!”
Liễu Vi Vi nhìn anh như thể trái tim tan vỡ:
“Trước kia anh không như vậy… Trước kia trong mắt anh chỉ có em mà…”
Nhìn vậy cũng đủ hiểu giữa họ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tôi không còn hứng thú nữa rồi.
Sáng sớm hôm sau, tôi vào phòng thay đồ, kéo vali hành lý của mình ra ngoài.
Lục Vân Hy cười nhạt một tiếng, mỉa mai:
“Thì ra em bị sẵn sàng để rời đi.”
Tôi không phủ .
Vì tôi từng yêu anh thật lòng.
Cho dù sau này tự nhủ với bản thân rằng anh chỉ vì tiền,
nhưng có sự tồn tại của Liễu Vi Vi… tôi vẫn thấy ghê tởm.
Việc rời đi – chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà .
Rời khỏi Cục Dân ,
chúng tôi phải chờ thời gian “nguội lạnh” một tháng mới hoàn tất thủ tục ly hôn.
Lục Vân Hy dặn dò:
“Về chuyện này lỡ lời với ông nội, nhớ mỗi tuần vẫn phải về nhà lớn hai lần.”
Ông cụ Lục sức khỏe không tốt, nên chuyện ly hôn được giấu kín.
Tôi gật .
Trên đường rời đi, tôi tình cờ thấy Lục Vân Tranh và Liễu Vi Vi cũng đang kéo nhau đến Cục Dân , tranh cãi ầm ĩ.
Hai cuộc hôn nhân của nhà họ Lục, là đặc sắc thật.
Tôi quay nhìn Lục Vân Hy, mỉm cười:
“Chúc anh… tân hôn vui vẻ.”
Lông mày Lục Vân Hy nhíu chặt, ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi bật cười khàng còn giả vờ sao?
Ly hôn gấp đến vậy, phải là vì muốn cưới Liễu Vi Vi à?
Tôi đã thấy trong máy tính anh toàn bộ kế hoạch địa điểm tổ chức tiệc cưới, còn có cả bộ váy cưới đặt may riêng với giá hàng chục triệu.
Anh muốn dành cho Liễu Vi Vi những gì tốt đẹp nhất.
Lục Vân Hy mấp máy môi, dường như muốn giải thích điều gì đó,
nhưng lúc ấy, Liễu Vi Vi ra khỏi Cục Dân , khuôn mặt u sầu.
Vừa thấy anh đứng đó, cô ta liền sáng rỡ hẳn lên, vui mừng chạy tới:
“Anh Vân Hy! Anh đang đợi em sao?”
Lục Vân Hy cau mày khó chịu, đưa tay đẩy cô ta ra.
Anh ngẩng nhìn tôi đã lên xe và rời đi từ .
11
Không ngờ mới qua ngày thứ ba của thời gian chờ ly hôn,
ông cụ Lục đã phải đưa vào phòng cấp cứu.
Tôi vội vã đến bệnh viện.
Hai anh em Lục Vân Hy mặt mày căng thẳng,
Liễu Vi Vi thì khóc đến mức không thốt nên lời, liên tục xin lỗi.
nhưng
không ai thèm nhìn cô ta một cái.
Lục Vân Hy thấy tôi đến, đưa tay ra:
“Thư Nguyện…”
Giọng anh mang theo vài phần yếu đuối rõ rệt.
Tôi hơi sững người.
Từ trước đến giờ anh là kẻ đứng trên cao,
Tôi chưa từng thấy anh có biểu cảm như vậy.
Tôi qua anh.
Bàn tay anh lơ lửng giữa không trung, rơi vào khoảng trống.
Tôi quay sang hỏi Lục Vân Tranh:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Vân Tranh khoanh tay, liếc về phía Liễu Vi Vi, giọng khinh bỉ:
“Cô ta đem chuyện hai người ly hôn đến trước mặt ông nội,
lại còn cầm ảnh chụp thân mật với Lục Vân Hy ra hỏi ông
liệu cô ta có phải người xứng đáng hơn để làm cháu dâu trưởng nhà họ Lục?”
“Kết quả là… ông bị tức đến ngất xỉu.”
Tôi nhìn Liễu Vi Vi và Lục Vân Hy, chỉ cảm thán:
Quả thật… cạn lời.
Lục Vân Hy vội vàng nắm chặt cổ tay tôi, ánh mắt đau khổ:
“Anh không cưới cô ta!”
Liễu Vi Vi sốc đến trợn mắt há mồm:
“Tại sao? Rõ ràng là anh đã ngủ với em văn phòng!
Còn vì em mà anh ly hôn với con tiện nhân kia!
mà giờ lại không cưới em?!”
Lục Vân Tranh cười lạnh, quay sang nói với tôi:
“Đoán chừng lại là một màn kịch cũ:
bị sẵn phóng viên,
gài bẫy anh trai tôi để bị chụp ảnh mập mờ,
rồi dùng danh tiếng nhà họ Lục để uy hiếp ép cưới.”
Nhà họ Lục có hai anh em.
Cả hai đều bị một người phụ nữ giăng bẫy bằng một thủ đoạn.
Liễu Vi Vi rít lên, nước mắt giàn giụa:
“Chỉ vì tôi chọc giận ông ngất mà?!
Tôi đâu có ông ấy chết đâu!
Vì sao ai cũng đối xử với tôi như vậy?!”
Lục Vân Hy vung tay tát Liễu Vi Vi một cái.
“Liễu Vi Vi, trước đây là tôi quá dung túng cô rồi.”
Ngày xưa, cô ấy hoạt bát đáng yêu, đôi cáu kỉnh một chút lại càng thêm sinh động.
Cô là gam màu động duy nhất trong cuộc tẻ nhạt của anh.
Anh từng sẵn sàng đối xử tốt với cô, sẵn sàng để mọi điều đẹp đẽ trên đời bù đắp cho sự rực rỡ của cô ấy.
nhưng, từ hai người lần lượt lập gia đình,
anh đã dần thu lại sự đặc biệt dành cho cô.
Nhưng mỗi lần thấy cô khóc,
anh lại phá vỡ giới hạn của mình, hết lần này đến lần khác đứng về phía cô.
Anh tự lừa mình dối người rằng
anh làm vậy để giữ hòa khí trong nhà, để “trả lại công bằng”.
Hết lần này đến lần khác tha thứ,
đổi lại là sự ngông cuồng không kiêng nể gì của cô ta.
Và giờ anh ra anh đã sai rồi.
Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt.
Bác sĩ ra, giọng tiếc nuối:
“Chúng tôi đã cố hết sức, nhưng bệnh nhân không qua khỏi.”
Hai anh em Lục Vân Hy – Lục Vân Tranh đều đổ gục xuống đất, ánh mắt tang thương.
Liễu Vi Vi sợ hãi đến trợn tròn mắt.
Chỉ có tôi là giữ được sự bình tĩnh,
theo lời dặn của bác sĩ, bắt lo liệu hậu sự cho ông cụ Lục.
Ngày hạ táng, trời lất phất mưa.
Tôi đã xoay như chong chóng mấy ngày liền,
đợi lễ tang kết thúc là bị rời đi.
Nhưng
Lục Vân Hy từ phía sau ôm chầm lấy tôi.
“ Thư Nguyện, rời xa anh… được không?”
“Anh mất ông rồi, anh không thể mất em nữa…”
Tôi cảm được giọt nước nóng hổi rơi lên sau gáy.
Những ngày qua, Lục Vân Hy trầm mặc, lạnh lùng,
trong Lục Vân Tranh thì khóc như mưa mỗi ngày,
tôi cứ nghĩ
có lẽ anh ấy không quá đau lòng.
Một lúc sau, tôi thở dài:
“Lục Vân Hy, giữa chúng ta… không cần phải này nữa.”
Anh như bừng tỉnh, vội vàng giải thích:
“Anh với Liễu Vi Vi thật sự không có gì cả!
Hôm đó văn phòng, là cô ta cởi đồ lao vào anh trước,
anh còn chưa kịp đẩy ra thì đã bị chụp ảnh!”
“Anh chưa bao giờ… thật sự muốn ly hôn với em.”
Nếu thật sự muốn đối phó với Liễu Vi Vi, Lục Vân Hy có hàng trăm cách.
Nhưng anh lại lựa chọn chiều theo ý cô ta
Lý do phía sau, tôi không muốn truy hỏi nữa.
Tôi nhìn anh, giọng bình tĩnh:
“Lục Vân Hy, đối với anh… tôi đâu có quan trọng đến vậy, không?
Tôi chỉ là người mà Liễu Vi Vi tiện tay chỉ làm vợ cho anh mà .”
Nghe đến đây, tay anh run lên.
Tôi liền nhân cơ hội gỡ khỏi vòng tay anh, lùi lại.
Ánh mắt anh né tránh, không dám nhìn tôi
rõ ràng không ngờ tôi đã sự thật này.
Tôi không quay lại, thẳng thừng rời đi.
Sau đó, anh có gọi điện, nhắn tin cho tôi.
Tôi chỉ trả lời một câu:
“Ngày 13 tháng 9, nhớ đến Cục Dân .”
Hôm đó, anh đến hẹn.
Vừa mở miệng nói gì đó tôi đã lạnh nhạt ngắt lời:
“Tổng giám đốc Lục, nếu còn dây dưa thì thật sự không đẹp mặt đâu.”
“Chúng ta chia tay trong hòa bình, được không?”
Lục Vân Hy nhìn tôi chằm chằm, cố tìm một điều gì đó trong mắt tôi.
Cuối , anh cúi , ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng:
“Lấy nhau như vậy, em chưa từng đòi hỏi gì anh.
Nếu em thật sự muốn ly hôn… thì anh chấp .”
Tôi cầm trên tay tờ giấy ly hôn vừa được in ra, cười rạng rỡ.
Lấy Lục Vân Hy tôi từng hạnh phúc.
Rời xa anh tôi cũng vì muốn được hạnh phúc.
Tôi vui vẻ đi, không ra
phía sau, anh đứng yên bất động nhìn theo bóng lưng tôi.
Thật … không nói một lời.
12
Lục Vân Hy còn hào phóng hơn tôi tưởng.
Không chỉ cho tôi cổ phần, mà còn tặng thêm kha khá tài sản cố .
Ly hôn xong, tôi dám về nhà.
Ba mẹ tôi mà tôi đã ly dị được anh rể kim cương kia, chắc lải nhải tới mòn lỗ tai mất.
Tôi dứt khoát nghỉ việc, mua một hòn đảo vô danh Đại Tây Dương, bị về hưu sớm.
Tôi vốn có chí tiến thủ gì cho cam.
Chỉ thích những ngày tháng được nằm dài mà tiền cứ ào ào đổ về như mới gọi là .
Lục Vân Tranh có nói với tôi, cậu ấy đã tiếp quản công ty của nhà họ Lục nước ngoài.
Gia đình của Liễu Vi Vi thì bị anh cậu ấy làm cho phá sản, còn cô ta cũng bị kiện.
Dù không phải đi tù, nhưng bồi thường một khoản không nhỏ.
Chuyện hai anh em nhà họ Lục ly hôn một lúc đã Tập đoàn Lục thị rơi vào khủng hoảng truyền thông.
Nghe mà tôi giật cả mình.
Nói thật, trong số những người ly hôn rồi mà vẫn thật tâm mong chồng cũ tốt, chắc tôi là số một.
Dù sao tôi vẫn còn trông mong vào khoản chia cổ tức từ Lục thị mà!
May mắn là, Lục Vân Hy đã xoay chuyển được tình .
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ba năm sau, vì quá rảnh, tôi quyết phát triển hòn đảo thành khu du lịch.
Người tới đông, náo nhiệt hơn hẳn.
Tôi nắm tay một bé chó con đáng yêu, vừa đi dạo ven bờ biển, thì bất ngờ được cuộc gọi từ Lục Vân Hy.
Bên tai vang lên giọng anh yếu ớt:
“Thư Nguyện… anh bị ung thư dạ dày rồi.”
Tôi sững người, giọng bất giác cao hẳn:
“Cái gì cơ? Sao lại bị ung thư?”
Giọng anh chợt kích động:
“Thư Nguyện… em vẫn quan tâm đến anh không…”
Tôi lập tức cắt ngang:
“Vậy… anh có nổi không? có vì ung thư mà ảnh hưởng tới doanh thu công ty đấy nhé!
Không Vân Tranh bây giờ trưởng thành tới đâu rồi anh mà chết thì cậu ta có gánh nổi mớ tài sản nhà họ Lục không?”
Phía bên kia im lặng hồi ,
rồi vang lên một tiếng cười , xen lẫn chút tự giễu:
“Yên tâm đi, tôi không chết đâu.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt. Bệnh gì cũng được, miễn là anh chết!”
Giọng Lục Vân Hy nghẹn lại:
“ Thư Nguyện… Anh , chuyện năm xưa là lỗi của anh.
Anh thật sự sai rồi, nhưng anh đã thay đổi.
Em không thể… nhìn anh thêm một lần sao?”
Tôi đáp, giọng bình thản:
“Thì sao chứ?”
Ngày đó, trong mắt tôi chỉ có mình anh,
nhưng ánh mắt anh ấy lại đang dõi theo một người khác.
Chúng tôi từng nhìn về phía nhau,
nhưng ánh mắt ấy… chưa bao giờ thật sự giao nhau.
“Anh cứ dưỡng bệnh cho tốt đi,
bạn trai tôi đang gọi.”
Nói rồi, tôi chạy về phía chú chó nhỏ đang ngồi trên bãi cát.
Giống hệt như năm nào, tôi từng chạy về phía thứ ánh sáng lạnh lẽo mà mình ngỡ là ấm áp.
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ này được mình beta từ phần mềm dịch.
Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu bạn thấy đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta chứ chưa làm giàu được từ đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm !):
NGUYEN THI XUAN
MB 0977309504
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏
🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí cả buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có làm liền 1 bộ mới
🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – làm vì đam mê, nhờ 😎