Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Đối mặt với một mỹ nam tử tiên phẩm như thế này.

Ta nhiên là, đã quen như cơm bữa rồi.

Thế là, ta đưa quả trong tay lại gần miệng mình hơn một chút.

Thỏa mãn nhìn thấy nam tử áo trợn tròn mắt, vẻ mặt như sắp vỡ vụn.

Ta dừng lại, mắt cười hỏi hắn: “Muốn ăn không?”

Hắn sáng mắt lên, liên tục gật đầu với ta: “Ừ!”

Nói xong ra mình phản ứng hơi , lại có chút không được nhiên: “Ngươi… nếu ngươi ăn không hết, có thể cho ta ăn được không?”

Ta đưa quả trong tay cho hắn.

Hắn mày giãn ra, đôi mắt đen như mực như có ánh sáng lấp lánh. Hắn nở một nụ cười rạng rỡ với ta.

Nói lời cảm ơn rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Tuy ăn nhanh, nhưng không hề nhếch nhác.

Ta càng chắc chắn lai lịch của hắn không tầm thường.

Nuốt miếng cuối cùng, ánh mắt hắn lại liếc về phía quả cuối cùng, vẻ ngại ngùng trong mắt càng đậm hơn.

Ta giơ quả lên nói: “Quả này, cần ngươi trả lời hỏi của ta để đổi lấy, ngươi có bằng lòng không?”

Hắn gần như không do dự, liền gật đầu: “Bằng lòng.”

7

Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, mở miệng: “Trên trời vừa mây đen vừa sét đánh, trong thành còn có một đám tôm cua tướng đi lại lung tung, là đang làm gì vậy?”

Nam tử áo bĩu môi: “Họ đang tìm người.”

Ta: “Tìm người nào?”

Nam tử áo : “Nhi tử của Long Vương.”

Ta tò mò: “Nhi tử Long Vương đi lạc à?”

Nam tử áo có chút sốt ruột, phản bác: “Không phải đi lạc! Là bỏ nhà đi!”

Ta nheo mắt nhìn hắn: “Ồ~~ Vậy sao hắn lại bỏ nhà đi?”

Nam tử áo vẻ mặt thoáng qua một tia cô đơn, sống lưng vốn thẳng cũng có chút rũ xuống: “Chắc là hắn đã phát hiện ra một số sự thật khiến hắn chấp .”

Ta cũng thở dài theo hắn: “Phải là sự thật như thế nào mới khiến nhi tử Long Vương sợ đến mức bỏ nhà đi nhỉ?”

“A! lẽ là kiểu, Bắc Hải Long Vương ngấm ngầm tu luyện tà thuật, cần phải dùng nhi tử để hiến tế à!”

Nam tử áo bị lời của ta dọa cho sợ, mặt bệch, vẻ mặt hãi nhìn ta: “Ngươi… ngươi nói gì vậy?!”

“Sao có thể chứ!”

“Chắc… chắc là không đâu nhỉ.”

Ta nhìn hắn nói nói rồi dọa mình sợ, cảm thấy vừa đáng vừa quen thuộc. Tiếp tục hỏi: “Vậy chứ còn có thể là vì sao nữa?”

Nam tử áo lại trở nên buồn bã, cúi đầu lẩm bẩm: “Cũng có thể là… hắn phát hiện… sự ra đời của mình có lẽ là một sai lầm.”

Ta vốn định hỏi chi tiết hơn.

Nhưng cái sự đơn thuần trong đầu óc người này lại giống hệt mấy người nhà ta, khiến ta bỗng thấy thân thiết gấp bội.

Thế là ta quyết định, những hỏi còn lại đợi khi vào thành, xuống biển rồi sẽ từ từ tìm hiểu.

Ta đưa quả cuối cùng đến trước mặt hắn.

Tính của hắn cũng dễ dỗ như người nhà ta.

Một quả này đã khiến đôi mắt hắn cong thành vầng trăng khuyết.

Ta hỏi vầng trăng khuyết: “Ê, ta tên là Chu Tam. Ngươi tên gì?”

Hắn phồng má, giống như một con sóc nhỏ. Thấy ta nói, vội vàng nuốt miếng thịt quả trong miệng: “Ta tên là Thanh Bạch.”

Oa, cái tên này đặt phức tạp thật.

Hoàn toàn không thể đoán ra hắn là nhi tử của Bắc Hải Long Vương Thanh Long đâu nhỉ.

8

Mãi đến khi trời tối hẳn, ta mới phát hiện ra, ngọn núi chúng ta đang ở có lẽ là một ngọn linh sơn nào đó.

Cỏ và cây mọc ở đây đều phát sáng.

Khiến cả người Thanh Bạch càng thêm rực rỡ, như thể toàn thân đang tỏa ra ánh sáng.

Ta không quên mục đích của chuyến đi này.

Quyết định đưa Thanh Bạch cùng vào thành.

Nếu không để hắn mình lang thang bên thêm vài ngày nữa, e là sẽ bắt đầu gặm vỏ cây mất.

Ta quay đầu nhìn hắn: “Trời tối rồi. Sét cũng ngừng rồi. Chúng ta mò vào thành đi!”

“Ngươi đi tìm gì đó ăn, ta đi hỏi người ta một số chuyện.”

Thanh Bạch ngẩn ra: “Vào thành?”

Ta thầm nghĩ, đúng là một tên ngốc.

Ban ngày có tôm cua tuần tra, ban đêm cũng không nghĩ đến việc vào thành tìm đồ ăn à?

May mà được ta tốt bụng.

Thế là ta gật đầu, đưa tay ra sau, nắm lấy cánh tay hắn. Một trước một sau bay về phía cổng thành.

Thanh Bạch ở phía sau kêu lên một tiếng nhỏ: “Ê? Chờ một chút! Chờ một chút!”

Chờ gì mà chờ.

Đừng nói với ta là rồng cũng sợ độ cao nhé.

Ta đã đưa hắn bay lên không trung, không quay đầu lại nói: “Không chờ được nữa đâu.”

Thanh Bạch bay sau ta: “Nhưng… sáng !”

Ta thấy tường thành trước mắt, sợ hắn lên tiếng động người trong thành, vội nói: “Suỵt! Sáng gì mà sáng? Sét ngừng cả rồi!”

“Sắp đến nơi rồi, đừng lên tiếng!”

Trong đêm trăng mờ gió lớn này, ta và Thanh Bạch áo gấm đi đêm.

may, thất bại trước mắt.

Vừa bay qua tường thành đáp xuống đất.

Càng của tôm cua tướng đã đặt lên cổ chúng ta.

Tên tướng cua vung vẩy hai cái càng, chạy ngang vào trong thành, vừa chạy vừa la: “Mau bẩm báo Long Vương!”

“Tìm thấy Thái tử rồi!”

Ta ngạc suy nghĩ xem rốt cuộc đã sai ở đâu.

Không nghĩ ra.

Thế là quay đầu lại nhìn Thanh Bạch sau lưng.

Hắn vẻ mặt bi tráng, tiện tay lôi ra một viên dạ minh châu từ trong áo, giọng run rẩy đầy bất lực: “Nhưng… ta sáng mà.”

Chỉ thấy trong bóng tối này.

Thanh Bạch từ ngực đến chân sáng chói lóa mắt.

Cả bộ y phục của người này, bên trong lại treo đầy dạ minh châu.

Có thể nói là, sánh ngang với ánh trăng, tranh sủng với sao trời!

9

Trên đường đến long cung, ta mặt đầy dấu hỏi nhìn Thanh Bạch: “Này, Thái tử à.”

Thanh Bạch nhíu mày: “Đừng gọi ta là Thái tử.”

“Gọi ta là Thanh Bạch, hoặc… A Bạch.”

Nhìn gò má hơi ửng hồng của hắn, ta gật đầu: “Này, Tiểu Bạch à.”

Hắn mấp máy môi, dường như muốn sửa lại lời ta một lần nữa. Nhưng rồi lại , mặc cho ta gọi.

Ta tiếp tục hỏi: “Ngươi nói ngươi bỏ trốn thì bỏ trốn, sao lại mang dạ minh châu thế? Sợ người ta không tìm thấy à?”

Thanh Bạch bĩu môi: “Bỏ trốn cần lộ phí mà. Nếu không ăn gì uống gì mặc gì?”

Ta cũng thấy lời này có lý: “Vậy sao ngươi lại ngồi xổm trên núi, vạt áo dính đất, vừa đói vừa khổ?”

Thanh Bạch chớp chớp đôi mắt hoe đỏ: “Nhưng ban ngày trong thành vừa có sét vừa có người lùng sục.”

“Ban đêm trên người ta lại toàn là dạ minh châu.”

Ta im một lúc: “ lẽ… trên ngọn núi kia, dạ minh châu nếu chôn trong đất, sẽ lập tức bị phân hủy và hấp thu à?”

Thanh Bạch hiểu nhìn ta một cái, như đang nhìn một kẻ ngốc: “Không đâu. Chúng ta vừa ở đó không phải ổn sao?”

Ta cũng hiểu nhìn lại hắn một cái, như đang nhìn một kẻ ngốc: “Vậy sao ngươi không để những viên trên núi trước. Che kỹ một viên rồi vào thành bán?”

Thanh Bạch bừng tỉnh: “Đúng ha! Còn có thể làm vậy nữa à!”

Ta ngửa mặt lên trời.

Rất tốt, là mạch não quen thuộc của nhà ta.

10

Long cung dưới đáy biển.

Bắc Hải Long Vương cùng Vương hậu ngồi trên điện.

Thanh Bạch nghênh cổ, nghiêng đầu đứng dưới điện.

Bắc Hải Long Vương Thanh Long không nhịn được nữa, đập một chưởng lên tay vịn bảo tọa: “Thằng nhóc thối! Con chạy đi đâu thế hả!”

Thanh Bạch hừ lạnh một tiếng, không thèm để .

Thanh Long ông làm phụ thân mà lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt nhi tử hay sao?

Tức đến mức lại đập thêm một chưởng.

Đập được nửa chừng, bị Vương phi bên cạnh lườm một cái ngăn lại.

Vương phi nhẹ nhàng xoa bàn tay đỏ ửng của ông, Long Vương cười hề hề, cơn giận tan biến hết.

Lại nhìn xuống nhi tử xui xẻo đang hừ đến đỏ cả mặt, cũng lười so đo.

Vung tay nói: “ . Con cũng trưởng thành rồi. Ta lười quản con.”

“Chỉ cần không phải vừa trưởng thành đã chạy ra rèn luyện. Rồi bị thần tiên từ đâu đến bắt cóc đi là được.”

Vương hậu nghe vậy, “bốp” một tiếng hất tay Long Vương ra.

Ta nghe vậy, bắt được tin nghi là của mẫu thân, lén lén ngẩng đầu lên.

Thanh Bạch nghe vậy, mắt sáng lên nhìn về phía ta.

Ta từ từ dịch sang bên cạnh, không muốn khói lửa của nhà này lan đến mình.

Long Vương ra sự không của Vương hậu, rầu rĩ ngậm miệng.

Vương hậu quan tâm đến nhi tử: “Tiểu Bạch à, sao con lại bỏ nhà đi?”

Thanh Bạch nhìn mẫu thân, vành mắt đỏ hoe: “Con không muốn ở đây nữa. Con muốn ở nơi có !”

Nói rồi, hắn kéo ta, người vừa khăn dịch ra được một centimet, trừng mắt nhìn phụ vương mình: “Con chính là muốn chạy theo thần tiên này!”

Rồi lại nhìn Vương hậu, vành mắt đỏ hoe: “Mẫu thân, hay người đi cùng con đi!”

Vương hậu vẻ mặt nghi hoặc. Từ từ chuyển ánh mắt sang mặt ta.

Ta liền xua tay: “Không không không! Ta không phải, ta không có!”

Long Vương tính nóng nảy, chưa đợi ta nói xong, lại một chưởng nữa đập lên tay vịn vương tọa, nhảy dựng lên chỉ vào mũi Thanh Bạch mắng: “Thằng rồng con! Chơi gì không chơi lại chơi trò bỏ nhà đi!”

“Ngươi đi thì đi, cũng đành bỏ qua, không nói đến việc còn dẫn về một thê tử.”

“Ngươi mình chạy thì , lại còn muốn bắt cóc cả thê tử của ta?”

“Sao ngươi không bay thẳng lên trời cho rồi!”

Thanh Bạch ở dưới nghe vậy cũng sốt ruột: “Lên trời thì lên trời!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Lời vừa dứt, bên cạnh ta vang lên một tiếng rồng gầm, Thanh Bạch nói rồi liền định hóa thành rồng bay thẳng lên chín tầng mây.

Vương hậu vội gọi tôm cua tướng ngăn lại.

Nhưng tôm cua tướng đều run lẩy bẩy dưới tiếng rồng gầm, không dám ra tay.

Long Vương trên vương tọa thấy nhi tử khiêu khích như vậy, cũng gầm lên một tiếng, lập tức hóa .

Vương hậu vừa định chạy xuống liền vội vàng quay lại.

Một tay nắm lấy đuôi thanh long, giật ông xuống.

Ta học theo, một tay nắm lấy đuôi Tiểu Bạch, giật hắn xuống.

Mà nói, cái đuôi rồng nhọn nhọn này cảm giác sờ vào khá là thích tay.

Vương hậu lườm một cái, Long Vương im biến lại thành người, ngồi về ghế rồng không nói tiếng nào nữa.

Vương hậu thở ra một hơi dài, quay đầu nhìn ta, mỉm cười thân thiện: “Cảm ơn ngươi.”

Ta cũng đáp lại một nụ cười thân thiện: “Không có gì.”

11

Trong lúc hai người nữ nhân đang trao đổi nụ cười thân thiện, Thanh Bạch bên cạnh như sắp bị hấp chín, lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “A Tam… ngươi… ngươi thả đuôi ta ra trước đi.”

Ta nghiêng đầu nhìn, Tiểu Bạch đã hóa lại thành người, chỉ còn lại cái đuôi đang bị ta nắm trong tay.

Ta buông tay ra: “Xin lỗi xin lỗi.”

Chủ yếu là cảm giác sờ thích , nhất thời quên mất.

Thanh Bạch nhìn tay ta, rồi lại quay đầu nhìn đuôi.

Lại đến kéo tay áo ta: “Hay là ngươi nắm đi, cũng khá là thoải mái.”

Nói rồi, trực tiếp vểnh đuôi lên trước mặt ta.

Ta ngạc nhìn Thanh Bạch với ánh mắt có chút mơ màng.

Sự ngây thơ trong mắt hắn khiến ta không nỡ từ chối.

Quỷ thần xui khiến.

Ta đưa bàn tay run rẩy của mình ra, dưới ánh mắt thúc giục của hắn, nắm lấy cái đuôi nhọn vừa buông.

Thanh Bạch thoải mái thở ra một hơi dài.

Hai người ở trên đồng loạt hít một hơi lạnh.

Ta ngẩng cái cổ có chút cứng đờ của mình lên, cười gượng: “Nếu ta nói… chúng ta hôm nay mới quen…”

Ánh mắt của Long Vương và Vương hậu di chuyển đến chỗ tay ta và đuôi Thanh Bạch đang giao nhau.

Thanh Bạch thấy ta cũng nhìn sang, trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ và e thẹn: “Ngươi muốn nắn cũng có thể nắn một chút, giống như lúc trước ấy!”

Ánh mắt của Long Vương và Vương hậu lại di chuyển về mặt ta.

Cứu mạng!

Vừa rồi thì bảo vừa rồi, nói gì mà lúc trước!

Mặc dù vừa rồi cũng đúng là lúc trước.

Ai! Lần này ta có nhảy xuống Bắc Hải cũng không rửa sạch được.

Tuy nhiên, cảnh này ta thực sự cũng có lỗi.

Quả mà ta cho hắn trên núi lúc trước, quả đầu tiên tên là Trực Ngôn Quả.

Người ăn sẽ buột miệng nói ra những suy nghĩ trong lòng, không qua não.

Hiệu lực từ nhẹ đến nặng, lúc mới vào long cung, Thanh Bạch có thể im chống đối.

Bây ngấm rồi, não đúng là chỉ để trưng.

12

Về việc sắp xếp hôn lễ.

Long Vương có ba điều muốn nói:

Thứ nhất: Phải hoành tráng, nhưng không được hoành tráng hơn của ông năm đó.

Thứ hai: Phải cho nghỉ, nhưng không được nghỉ dài hơn của ông năm đó.

Thứ ba: Phải báo cho Tứ Hải Bát Hoang, nhưng trên thiệp tên của ông và Vương hậu phải viết phía trên đám trẻ.

Mỗi tấm thiệp phải có hai bản. Một bản ông đứng trước, một bản Vương hậu đứng trước, để thể hiện thứ hạng không phân biệt trước sau.

Thanh Bạch đang nhìn phụ thân mình không vừa mắt, phản đối mọi quyết định của ông: “Không! Con không muốn tổ chức hôn lễ ở đây!”

“Con muốn ở rể!”

Ta đang ngồi trên ghế do tôm vừa mang đến cắn ốc biển.

Nghe vậy cũng không biết nên phản bác hôn lễ của Long Vương trước, hay là phản bác việc ở rể của Thanh Bạch trước.

Tùy , này đã không phải là thứ ta có thể kiểm soát được nữa rồi.

Hai phụ tử rồng cãi nhau nửa ngày trời ra được trọng điểm nào.

Vương hậu vẻ nhìn phu quân và nhi tử cãi nhau ầm ĩ, vừa vừa cắn ốc biển, còn gọi ta ăn cùng.

Ta là cái gì?

Ta chỉ là một cục không khí biết nắn đuôi rồng.

Tiện thể nói một , ốc biển xào cay ngon thật.

Thời hiệu của Trực Ngôn Quả thường là ba canh . Đạt đến đỉnh điểm vào canh thứ hai, bắt đầu giảm dần từ canh thứ ba.

Việc ta cần làm, chỉ là chờ đợi.

Đợi đến khi cuộc tranh cãi của hai phụ tử đã lên đến mức tấn công bằng thân rồng, ví dụ như:

Thanh Long: Móng vuốt của ngươi không đủ sắc!

Tiểu Bạch: Râu của người không đủ sáng!

Ta cảm thấy cái đuôi nhọn đang đặt trong lòng bàn tay ta từ chiếc ghế bên cạnh đột nhiên co lại.

Ta thầm nghĩ: “Yo, tỉnh rồi à!”

Mẫu thân hắn nói: “Yo, tỉnh rồi à!”

Tiểu Bạch không nói gì, ánh mắt lúng túng nhìn lung tung, đưa tay về phía đĩa ốc biển.

Bị mẫu thân hắn đánh một cái vào mu bàn tay: “Tỉnh rồi thì đi sám hối cho ta.”

“Trưởng thành rồi, gan to rồi, còn dám bỏ nhà đi à!”

Long Vương ở bên cạnh gật đầu phụ họa: “Đúng thế đúng thế.”

Thanh Bạch bĩu môi, ánh mắt u oán nhìn mẫu thân hắn: “Mẫu thân sao chỉ nói con, không nói phụ thân.”

Vương hậu lườm Thanh Bạch một cái: “Ông ấy đầu óc không linh hoạt, con cũng thế à?”

Long Vương ở bên cạnh gật đầu: “Đúng thế đúng thế.”

Thê tử ông ấy chính là bênh ông ấy, tức chết thằng nhóc thối kia đi.

Thằng nhóc thối Thanh Bạch im một lúc, cũng không phản bác nữa, đứng dậy đi theo tôm để sám hối.

Ta rửa tay bằng nước biển, cũng chuẩn bị đứng dậy đi theo hắn.

Trong lòng cảm thán, Vương hậu đúng là trị gia có phương pháp.

Một nói, khiến hai người nam nhân đồng thời cảm được sự thiên vị và tôn trọng.

Tuyệt.

13

Vương hậu thấy ta đứng dậy, mở miệng nói: “A Tam, ngươi ở lại một chút.”

Động tác đứng dậy của ta dừng lại.

Vương hậu tiếp tục: “Nếu không nhầm, ngươi là nữ nhi của A Hằng, Chu Tam phải không? Ta là Bạch Lê. Là người lớn lên cùng mẫu thân ngươi từ nhỏ….”

Ta thấy Vương hậu có chút do dự, liền trả lời : “Khuê mật!”

“Mẫu thân ta đã từng nhắc đến, Vương hậu là khuê mật của bà ấy!”

Vương hậu mắt sáng lên, vẻ mặt thoải mái vẻ hơn : “Đừng gọi Vương hậu nữa, gọi ta là Bạch di là được.”

Long Vương bên cạnh vội nói: “Ngươi là nữ nhi của A Hằng? Vậy A Hằng có nhắc đến ta với ngươi không?”

Nói rồi còn nhoài người về phía trước, nhìn mặt ta từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, nghi hoặc nói: “Không giống A Hằng à?”

Ta lẽ lùi về sau, mỉm cười nói: “Con giống phụ thân con.”

Ta là người lương thiện, không trả lời hỏi sau của ông ta, mà quay sang Vương hậu: “Bạch di chắc là đã phụ thân con rồi?”

Bạch Lê gật đầu.

Long Vương ngạc nhìn thê tử mình: “Nàng đã tên nam nhân hoang dã bắt cóc A Hằng đi rồi à?”

Hai ánh mắt sắc như dao đồng loạt bay về phía Long Vương.

Bạch di đứng dậy khoác tay ta: “Đi, vào phòng ta. Hai chúng ta tâm sự.”

Long Vương trợn tròn mắt: “Vậy ta đi đâu?”

Bạch Lê không quên lúc nãy khi nói đến A Hằng, cái vẻ vội vàng của ông ta.

Ánh mắt cũng không thèm liếc ông ta một cái: “Ông ra tìm một con sò mà ngủ đi.”

như vậy, ta và Bạch di tay trong tay, đi đến cửa đại điện.

Phát hiện ra Tiểu Bạch lúc nãy không rời đi.

Lúc này đang đứng bên cửa.

Đôi mắt như mắt nai lấp lánh ánh sáng, vành mắt đỏ hoe đầy oan ức.

Ánh mắt hắn dán chặt vào cánh tay ta và Bạch di đang khoác nhau.

Ngẩng đầu lên, nhìn mẫu thân hắn, trong mắt là oan ức.

Lại nhìn ta, trong mắt là thất vọng.

Hắn không nói gì, quay người đi theo tôm .

Bạch di kỳ quái nhìn bóng lưng hắn: “Thằng bé này sao thế? Bị giam một đêm mà oan ức thế à?”

“Ban đêm bị giam, phải là ngủ một giấc là xong sao?”

Ta lại nhớ đến những lời hắn nói với ta trên núi lúc chiều tà.

Mẫu thân ta, Bạch di và Long Vương?

Ồ hô, hiểu rồi.

Bộ phim ba người.

Ta suy nghĩ một lúc, nói với Bạch di ta có chút việc gấp.

Bạch di chỉ cho ta phương hướng, ta vội vàng chạy đi.

Một lúc sau, lại chạy về khoác tay Bạch di: “Đi ! Bạch di.”

14

Bạch di khi nói về mẫu thân, đáy mắt đầy cười.

Nói mẫu thân ta từ nhỏ đã là một kẻ ngốc.

Không thích tu luyện, tu vi bình thường, nhưng lần nào cũng dám đứng trước mặt bà khi bà bị những con cá bắt nạt.

Chuyện này mẫu thân chưa kể với ta, ta hỏi Bạch di: “Bạch di, hồi nhỏ sao mấy con cá lại bắt mạt người?”

Bạch di thản nhiên nói: “Bởi vì ta không có phụ mẫu. Ta từ một hệ thống nước chạy nạn đến, quê hương cũ của ta, vùng nước đó đã làm chết đuối một tiểu hoa không biết bơi, sau đó một vị thần tiên tìm đến, dời núi bên cạnh lấp biển.”

“Cả nhà chỉ có mình ta chạy thoát, là Bắc Hải đã cưu mang ta.”

Vẻ mặt Bạch di không có bi thương, có lẽ là đã qua năm rồi.

Ta nhẹ nhàng nắm tay Bạch di, hỏi: “Nhưng con nghe mẫu thân nói… bà ấy cũng không có phụ mẫu. Bà ấy không bị bắt nạt sao?”

Bạch di cười: “Mẫu thân con là con cá chép đỏ duy nhất trên đời này. Là hy vọng của tộc cá chép.”

Bạch di nói như vậy, vẻ mặt đầy hào và một chút ghen tị ẩn giấu, không một chút ghen ghét nào.

Ta lại có chút hiểu: “Nhưng mẫu thân con nói, Bạch di mới là con cá chép duy nhất thành công vượt Long Môn trong mười vạn năm qua. Là tài năng cá chép mười vạn năm mới . Người mới là hy vọng của tộc cá chép chứ ạ.”

Bạch di mắt long lanh ngấn lệ: “Ta không phải là tài năng gì cả, chỉ là mỗi ngày đều nỗ lực luyện tập. Tương truyền mười vạn năm mới có một con cá chép thành công vượt Long Môn. Là A Hằng đã nhường vận may của mình cho ta.”

Ta im .

Ta cảm thấy Bạch di dường như có một sự công mù quáng, và một sự hiểu lầm sâu sắc đối với mẫu thân ta.

Mặc dù ta rất mẫu thân, nhưng cũng không thể không nói.

Từ khi sinh ra đến , lần tu luyện duy nhất ta thấy mẫu thân làm là ăn linh quả.

Nếu như vậy mà cũng có thể vượt Long Môn, chỉ vì cái gọi là vận may. Vậy thì đúng là trời không có mắt.

Nhưng ta nhìn thấy vẻ mặt không cho phép người nói xấu mẫu thân nửa lời của Bạch di, liền nuốt lời vào bụng.

Bạch di đang hạnh phúc nhớ lại: “Năm đó… ta bị mấy con cá chép đen lừa vào bụi dây độc. Tưởng là sẽ chết ở đó. Cũng may là A Hằng tìm thấy ta, còn vì cứu ta mà bị dây độc đâm vào mắt cá chân. A Hằng cả khi trúng độc cũng rất đáng , lẩm bẩm mình là đệ nhất mỹ nhân.”

!!

Đệ nhất mỹ nhân!

Nghe thấy mấy chữ này, ta ngồi thẳng lưng, tập trung tinh thần.

Bạch Lê: “Còn một lần nữa…”

Ta: “Chờ đã!”

Bạch di hiểu nhìn ta.

Ta: “Con còn muốn nghe lần vừa rồi. Mẫu thân con nghĩ mình là đệ nhất mỹ nhân rồi sao nữa ạ?”

Bạch di không nói: “Không phải nghĩ, bà ấy chính là đệ nhất mỹ nhân!”

Ta: “…”

“Được rồi, rồi sao nữa ạ?”

Bạch Lê: “Rồi ta nói: Đúng, ngươi là đệ nhất mỹ nhân của Tứ Hải Bát Hoang!”

Bạch Lê lại không nói: “Rồi Thanh Long nói: Độc này càng lâu ảnh hưởng càng lớn, ba chúng ta phải ra nhanh lên. Ông còn nói: A Hằng trúng độc rồi, ngươi đừng ôm cổ nàng ấy chặt thế. Nàng ấy không thở được.”

“Ta đành phải nới lỏng ra một chút. A Hằng lúc mơ màng còn lẩm bẩm: Gì cơ? Ra… ba, A Hằng… chết?”

“Có phải rất đáng không?”

Miệng ta mở ra rồi lại ngậm vào, ngậm vào rồi lại mở ra.

Được rồi, ta biết chuyện này có thể không phức tạp lắm.

Nhưng cũng không ngờ lại là một sự hiểu lầm tai hại như vậy.

Nhưng sự hiểu lầm này xảy ra với mẫu thân ta, nó lại có vẻ vô cùng hợp lý.

Vậy thì vấn đề còn lại một cái, cái bảng xếp hạng mỹ nhân đó là sao?

Bạch di tỏ vẻ, bà cũng không biết.

15

Có lẽ là Bạch di lâu không người liên quan đến mẫu thân ở bên cạnh.

Trừ Long Vương.

Bà kéo ta kể từ lúc mẫu thân lần đầu hóa đến lúc mẫu thân lễ trưởng thành đi du ngoạn, rồi đến lúc bà đi tìm mẫu thân, được phụ thân ta. Đấu pháp với ông, thảm bại. Cuối cùng chỉ đành hậm hực nhìn phụ thân ta ôm được mỹ nhân về.

Ta: “Vậy sao Bạch di không đến tìm mẫu thân con?”

Bà nghe vậy, ánh mắt vừa đầy chí chiến đấu đã nhạt đi: “Ta có gửi thư cho bà ấy, nhưng chưa từng được hồi âm.”

“Chắc là… còn giận ta.”

Ta kỳ quái: “Giận người cái gì ạ?”

Bạch Lê: “Giận ta đêm lễ trưởng thành vượt Long Môn đó, đã cầu hôn với Thanh Long.”

Ta: “…”

Bạch Lê: “Bà ấy là con cá chép đỏ duy nhất trên đời, Thanh Long là con Thương Long duy nhất của Bắc Minh. Hai người họ vốn là một cặp trời sinh.”

Ta lẽ suy nghĩ, có lẽ sinh nhật lần sau, ta có thể tặng phụ thân một chiếc mũ? Màu xanh biếc.

Bạch Lê: “Lúc đó chúng ta đều sắp trưởng thành, trưởng thành rồi xuất giá thì không thể ngày ngày ở bên nhau được. Ta không muốn xa bà ấy. Cho nên mới cầu xin vị trí trắc phi của Thanh Long. Như vậy chúng ta có thể ở bên nhau.”

À… chuyện này…

Ta cân nhắc của Bạch di rồi mở miệng: “Vậy của Bạch di lúc đó là: Ta không đến để chia rẽ hai người, mà là đến để gia nhập vào hai người?”

Bạch di mắt sáng lên: “Đúng đúng! Chính là đó. A Tam hiểu ta!”

Rồi bà chuyển giọng, nghiến răng nói: “Nào ngờ, điều này lại khiến bà ấy chạy ra phải phụ thân con, gả đi xa như vậy.”

Hiểu rồi.

Xem ra, cuối cùng tất cả là do Bắc Hải Long Vương.

16

Đêm nay ta đã chịu đựng , mãi đến khi trời hửng sáng, mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng của Bạch di.

Bắc Hải Long Vương Thanh Long đang khoanh tay chờ cửa.

Ta gật đầu, quay người định đi.

Ông ta kéo ta lại, chỉ vào trong cửa: “Ngủ rồi?”

Ta gật đầu.

Ánh mắt Thanh Long nhìn vào trong cửa đầy dịu dàng.

Quay đầu nhìn ta, ánh mắt lại trong sáng, hoàn toàn với trong điện buổi tối: “Nói chuyện?”

Giọng điệu của ông ta không cho phép nghi ngờ, ta đành ôm cái đầu mệt mỏi buồn ngủ của mình, muốn khóc không ra nước mắt đi theo.

Đi ra khỏi chính điện, Long Vương tìm thấy một con sò lớn, hài lòng dừng lại.

Sắp xếp xong chỗ ngủ tối nay của mình, Long Vương u uất nhìn ta một cái, bắt đầu nửa sau của chuyện.

Bổ sung thêm tiết mới cho bộ phim ba người Bắc Hải này.

Hóa ra, Thanh Long đã sớm để mắt tới con cá chép nhỏ bướng bỉnh kia — ngày chưa tỏ đã miệt mài luyện vượt Long Môn, trên vảy chằng chịt vết sẹo cũng mảy may để .

Chỉ là bà ấy nỗ lực, thế giới của bà ấy tu luyện thì chính là A Hằng.

Bản thân ông ta suốt bao nhiêu năm, trong thế giới của bà ấy đều không có tên.

Mãi cho đến một lần A Hằng chạy đến tìm ông ta, nói Bạch Lê mất tích.

Họ cùng nhau tìm thấy bà ấy trong bụi dây độc. Ông ta lại cõng A Hằng bị thương ra khỏi đó.

Khoảnh khắc an toàn, dưới bầu trời hửng sáng, Thanh Long mới lần đầu tiên báo tên của mình trước mặt người trong lòng.

Lễ trưởng thành vượt Long Môn, ông ta biết bà ấy sẽ thành công. Bà ấy có tài năng lại nỗ lực.

Ông ta chuẩn bị cầu thân hôm đó.

Kết quả bị Bạch Lê đi trước một bước.

Ông ta trong lòng mừng khôn xiết, giây tiếp theo, Bạch Lê nói, cầu xin làm trắc phi.

Ông ta mặt xanh mét phất tay áo bỏ đi.

Sau đó, có tin A Hằng chạy đi cùng một vị thần tiên hoang dã nào đó. Ông ta chạy đến núi Chiêu Diêu định xem xét cho A Hằng, kết quả núi Chiêu Diêu không biết là nơi quỷ quái gì. Lòng vòng dưới chân núi ba tháng, không tìm được đường lên núi. Đành phải quay về.

Mãi cho đến mấy vạn năm sau, được thư truyền tin từ xa của mẫu thân ta, nói mình có thai.

Ông ta ngày nào cũng ở Bắc Hải nghe Bạch Lê “A Hằng này A Hằng nọ”, tức đến nghiến răng.

Liền tính toán thời gian con của A Hằng ra đời, cũng gửi một lá thư: Bảng xếp hạng mỹ nhân Tứ Hải Bát Hoang!

A Hằng cho mình là đệ nhất mỹ nhân của Tứ Hải Bát Hoang, trêu bà ấy một chút, có lẽ bà ấy sẽ xuống núi xem xét.

Kết quả chờ được là tin có thai lần tiếp theo…

Lại gần bốn nghìn năm trôi qua, ông ta và Bạch Lê trong một đêm cùng nhau nhớ về A Hằng, uống hơn vài chén.

Một phát trúng .

như vậy, Bạch Lê trở thành Vương hậu của ông ta.

Cũng vì bận rộn lo cho đại hôn, không kịp theo dõi mang thai mới nhất của A Hằng.

Còn về những lá thư mà Bạch Lê và A Hằng gửi cho nhau, nhiên là bị ông ta chặn lại.

Đùa à, chỉ cần hiểu lầm của Bạch Lê được giải quyết, bà ấy sẽ chạy đến núi Chiêu Diêu lập tức.

Vậy thì ông ta phải thành kẻ sống cảnh góa bụa à.

Cuối cùng, Thanh Long nhấn mạnh một : “Ta thật sự chỉ xem A Hằng như muội muội .”

Ta trong lòng chỉ biết cười khẩy.

Trước khi chia tay Long Vương, ta hỏi ông ta: “Vậy bây người đã nói hết cho con rồi, không sợ con viết thư nói cho mẫu thân con à?”

Long Vương cười hề hề: “Không sao, con nói đi! Nhi tử ta trưởng thành rồi! Bây A Lê đi đâu ta đi đó!”

Ta giơ ngón cái ra trước mặt ông ta, ngón giữa giơ trong lòng.

17

Một đêm không ngủ, ta chuẩn bị tìm một chỗ ngủ một giấc trước.

Ta rút trâm cài tóc trên búi tóc xuống.

Dùng ngón trỏ gõ vào con rồng ngọc nhỏ quấn trên đó.

Thanh Bạch hóa thành rồng xuất hiện bên cạnh ta, nằm phục trên đất, ra hiệu cho ta lên.

Ta cả đêm nay chạy qua chạy lại giữa gia đình này đã mệt lắm rồi.

Không khách sáo với hắn, lật người nằm sấp lên lưng hắn: “Ta ngủ đây, ngươi bơi chậm một chút nhé.”

Hắn phun ra một luồng khí để đáp lại.

Nước biển thoải mái lướt qua da thịt ta, như chìm trong một vòng tay ấm áp và vô .

Ta nghe tiếng nước chảy khe khẽ bên tai, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi mở mắt ra lần nữa, là trên một hòn đảo giữa biển.

Ta cảm thấy có những giọt nước thỉnh thoảng rơi xuống mặt mình.

Mở mắt ra, thấy Tiểu Bạch đang giơ rong biển chưa khô che nắng giữa trưa cho ta.

Hắn thấy ta tỉnh lại, mắt sáng lên: “Ngươi đói chưa?”

Ta gật đầu.

Hắn liền nhét rong biển vào tay ta, nhảy xuống nước: “Vậy ta đi bắt hai con cá ăn.”

Tài nghệ nướng cá của Tiểu Bạch rất tốt, ta ăn no căng bụng nằm trên đảo phơi nắng.

Tiểu Bạch lại gần: “Ngươi còn muốn ăn gì không? Hay ta nướng cho ngươi hai con sò điệp Bắc Cực?”

Ta xua tay.

Tiểu Bạch: “Cua hoàng đế?”

Ta lắc đầu.

Tiểu Bạch: “Ốc vòi voi?”

Ta ngồi dậy: “Ta ăn no rồi.”

Tiểu Bạch có chút thất vọng: “Ồ.”

Ta cười nói: “Sao ngươi lại ân cần thế.”

Tiểu Bạch mặt đỏ bừng: “Ta muốn cảm ơn ngươi mà. Tối qua ngươi đã thức cùng ta cả đêm…”

Ta thấy hắn mặt đỏ trông rất đáng . Cho nên quyết định không nói cho hắn biết, thực ra ta cũng đã biết được tin mình muốn biết.

Chỉ mở miệng nói: “Vậy… ngươi đưa ta đi chơi ở Bắc Hải vài ngày, coi như là cảm ơn được không?”

Mắt Tiểu Bạch lại một lần nữa sáng lên, cong thành hai vầng trăng khuyết: “Được!”

Nói rồi, một tiếng rồng gầm, đưa ta bay thẳng lên chín tầng mây. Rồi cùng với tiếng reo hò của ta lao xuống đáy biển.

Chúng ta đi tìm kho báu trong hang đá ngầm sâu, bắt tôm trong những bụi san hô đỏ.

Đói thì tiện tay vớt ít hải sản ăn, buồn ngủ thì tìm một con sò nào đó ngủ.

như vậy qua mấy ngày, vào một đêm trăng đẹp, hai đứa lại lên hòn đảo nhỏ giữa biển đó.

18

Ngồi bên bờ, chân nghịch nước qua lại, ta hỏi hắn: “Ngươi chưa định về à?”

Tiểu Bạch nhìn ta: “Ngươi đã chơi chán rồi à?”

Ta lắc đầu: “Bắc Hải lớn như vậy, mấy ngày sao đủ chơi. Ta muốn hỏi, tâm trạng của ngươi đã tốt hơn chưa?”

Tiểu Bạch cúi đầu: “Hôm đó, ta vừa qua lễ trưởng thành, định đi tìm họ nói muốn ra du ngoạn. Kết quả nghe được họ nói về chuyện bốn nghìn năm trước cùng nhau nhớ về A Hằng.”

“Ta mới biết, hóa ra sự ra đời của ta chỉ là một tai nạn.”

“Ta không hiểu, hai người không nhau sao có thể cùng nhau sinh con?”

“Nhưng bây xem ra, như lại không phải như vậy. Phức tạp .”

Ta gật đầu: “Cho nên ngươi bỏ nhà đi?”

Tiểu Bạch: “Ta vốn định đi tìm A Hằng, xem bà ấy trông như thế nào. Kết quả ra khỏi thành mới phát hiện, không biết bà ấy ở đâu. Ta định quay về, tôm cua tướng đã đi tìm ta khắp thành rồi.”

“Ta mới bỏ nhà đi nửa ngày đã mình về, thật mất mặt.”

Ta hỏi: “Vậy lúc ta ngươi, ngươi đã ở đó mấy ngày rồi?”

Tiểu Bạch: “Năm ngày!”

Ta vỗ tay: “Oa, năm ngày lận. Giỏi . Như vậy có mặt mũi hơn !”

Tiểu Bạch gật đầu: “Ừm!”

Ta: “…”

Tiểu Bạch thấy ta im , suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói: “Ngươi vừa rồi… là đang nói ngược, chế giễu ta à?”

Ta có chút ngạc, hắn lại ra à.

Tiểu Bạch thấy vậy, nhìn ta nghiêm túc nói: “Ta biết ta không minh lắm. Luôn là người nói gì ta tin nấy.”

“Nhưng mẫu hậu ta rất minh. Ta trước đây nghĩ, ta giống phụ vương. Phụ vương và ta đều là đồ ngốc.”

“Nhưng mà, hôm đó các ngươi nói chuyện. Ta mới phát hiện, phụ vương như cũng rất minh, thậm chí còn minh hơn.”

“Hai người minh họ, sao lại sinh ra một đứa ngốc như ta chứ? Không ai thích đồ ngốc đâu nhỉ.”

Sao lại không chứ? Mẫu hậu ngươi thích đó.

Ta nghĩ vậy, nhưng ta là một người lương thiện, ta không nói ra.

Nhìn Tiểu Bạch đang chán nản đá nước, ta suy nghĩ một lúc, mở miệng: “Mấy ngày trước ta đã gửi thư cho phụ mẫu ở đây rồi. Tính thời gian, ngày mai họ sẽ đến đây.”

Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn ta.

Ta nheo mắt, cười hì hì: “Phụ vương ngươi không phải nói, ông ấy sẽ không ngăn cản liên lạc giữa mẫu hậu ngươi và mẫu thân ta nữa, vì có ngươi ở đó sao?”

Tiểu Bạch gật đầu.

Ta cười càng vẻ hơn: “Ta thấy khí chất của ngươi rất hợp với nhà ta, rất thích hợp để gia nhập.”

Tiểu Bạch hiểu: “Khí chất gì?”

Ta: “Đẹp, không có não. Khí chất của đồ ngốc.”

Tiểu Bạch không lắm, lại không muốn giận ta, chỉ yếu ớt phản bác một : “Ngươi mới không có não.”

Ta cười, ôm lấy mặt hắn: “Não có gì quan trọng, đẹp là được rồi!”

Tiểu Bạch suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Đúng ha! Có lý.”

Ta bật cười, đứng dậy, dưới ánh trăng cúi xuống đưa tay về phía hắn: “Nào. Vậy chúng ta bỏ trốn qua đêm đi!”

Trên đường cõng ta bay về núi Chiêu Diêu, Tiểu Bạch hỏi ta: “Chúng ta đang chạy đi đâu vậy?”

Ta cười trả lời hắn: “Núi Chiêu Diêu!”

Còn về chuyện ngày mai Long Vương phát hiện nhi tử bỏ trốn, địch quay về, cái màn tu la tràng đó à.

Chỉ đành phiền đại ca nhị tỷ giúp ta ghi lại .

Dù sao thì, bắt cóc mỹ nhân bỏ nhà đi sau lễ trưởng thành, là truyền thống của nhà ta.

Thích những kẻ ngốc xinh đẹp cũng vậy.

19

Rất lâu sau đó, một ngày nọ, Thanh Bạch đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Ê? Lễ trưởng thành của hai chúng ta như là cùng một lúc. Vậy rốt cuộc ai lớn hơn?”

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, Tiểu Bạch lớn hơn ta hai ngày.

Thanh Bạch vì thế mà vô cùng phấn khích, quấn lấy ta bắt ta gọi ca ca.

Ta nhìn nụ cười đắc và phấn khích của hắn, quyết định thỏa mãn một nửa cho hắn. Liền hắng giọng: “Bạch ca ca~”

Giọng này ta đã vận dụng hết những gì thấy và nghe được trong năm đi nhân gian nghe hát, dạo thanh lâu.

Đúng là chín khúc mười tám cua.

Tiểu Bạch nghe xong: “Oẹ.”

Ta nheo mắt nhìn hắn chằm chằm.

Tiểu Bạch vô cùng hiểu, nghiêm túc hỏi: “Tại sao ta lại muốn ói?”

Ta vô cùng lạnh lùng: “Có lẽ là có thai rồi.”

Tiểu Bạch ngạc: “Á?”

“Không thể nào?”

“Ta còn chưa sống đủ thế giới hai người nữa!”

Ta càng ngạc hơn, còn có chút phấn khích: “Á?”

“Không thể nào?”

lẽ long tộc có bí pháp gì, rồng đực cũng có thể mang thai sao?”

Tiểu Bạch bừng tỉnh: “Đúng ha! Ta không thể mang thai!”

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương