Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi là Yên Hạ, một cái tên nghe có vẻ bình yên không!? Ở thời điểm tại tuy là phái nữ nhưng tôi đã có gần như hầu hết mọi thứ như nghiệp, kinh tế, hiểu biết và…tình yêu. Nhưng sâu thẩm tôi luôn bất an với tình yêu mà mình có. Anh ấy là Huỳnh Lâm – một người cao và có hiểu biết, chắc có lẻ 5 yêu nhau chúng tôi đã yêu xa đến tận 3 nên tình yêu ít nhiều gì vơi dần theo thời gian. Và chỉ còn một vài ngày nữa là anh đã chính thức quay nước 3 dài công tác và yêu xa. Tôi chỉ mong rằng nước chúng tôi như xưa không còn bất an như 3 yêu xa nữa.
lấy bánh và café chuẩn bị rời điện thoại của tôi reo , lấy ra xem thấy đứa em họ của mình Trần Hạo đến tôi liền bắt máy: “Chị nghe đây, em gây rắc rối gì sao?”.
Đứa em này của tôi dù đã lớn nhưng vẫn thích gây rắc kiếm người chị này để giải quyết mà không dám nhà cho ba me. Không biết đến nó lập gia đình có chăm sóc được cho con gái nhà người ta hay không đây.
“Chị này, hôm nay em không có gây rắc rối, mẹ em nói chị tối nay nhà em ăn cơm”. Trần Hạo trả lời.
“Hôm nay có dịp gì sao?”. Trần Hạo là em họ của tôi, ba của nó chính là em ruột của ba tôi, tôi là chú ba nên tôi thân thiết với nó và hay nhà cô chú ăn cơm.
“Không có, tại lâu chị không ghé nhà em ăn cơm nên sẵn hôm nay có chú Tư từ dưới quê chơi nên rủ chị ăn cơm gia đình luôn”.
“Chị biết , chiều chị ghé ”. Nghe nó yeahh một tiếng xong liền mất kết nối. Em họ của tôi cuối ngành quản trị kinh doanh. Nó hoạt bát và năng động ngành kinh tế này có vẻ không phù hợp với nó nhưng nó muốn để có thể giúp anh trai của mình.
Tôi quên mất chưa kể gia đình của mình là vì ba và mẹ của tôi nước giúp em trai tôi làm thủ tục nhập sẵn tiện du lịch cùng nhau luôn nên không nhắc đến là nhà chú ba cùng ăn cơm. Như vậy tốt không ngày nào nhắc tôi nên lấy chồng.
Thoáng cái đã tới công ty. tôi là giám đốc Marketing tại công ty Lion thuộc tập đoàn Vương Thị. Có lẻ do áp lực từ công việc đã làm tôi vơi bớt những chuyện khiến mình phiền lòng.
Bước phòng làm việc đã thấy mọi người tất bật làm việc đầu tuần. Vừa chỗ ngồi đã bị trợ xông đưa cho một tập hồ sơ duyệt cho việc hợp tác với một đối tác quan trọng.
“Tiểu Miêu, em có gấp gáp như vậy không?”.
Trợ Tiểu Miêu vừa thở hổn hển vừa nói: “Sếp của em ơi, dự án này quan trọng tầm cỡ Quốc tế, Quốc tế đó chị em chuẩn bị đầy đủ cho chị đại diện công ty họp ở tổng bộ với Sếp tổng ở trên chứ”.
Nhìn cô bé trợ nhiệt huyết này làm tôi có thêm năng lượng để làm việc bỏ những băn khoăn lòng.
“Được , chị xem ngay đây không làm phiền trợ em nữa, em ra làm việc tiếp ”.
Cô bé lúc này đã cười tủm tỉm chạy ra tiếp lục làm việc. Tôi bắt đầu lao mình công việc.
—
“Boss, tuần có cuộc họp với công ty con và đối tác quan trọng nước không thể bỏ được”. Trợ Thẩm báo cáo
“Được. Tuần này anh sắp xếp giúp tôi những cuộc hẹn có thể hủy được tôi nghỉ ngơi vài hôm”.
Anh là Nhất Phàm, người duy nhất còn ở bên cạnh anh chính là ông của anh. Từ ba mẹ của anh mất một vụ tai nạn anh đã không còn gì ông . Ông nuôi nấng, yêu thương anh và giúp anh nhiều. Nhờ quyết tâm và nỗ lực tập trước đó, cho đến bây giờ ông đã giao toàn bộ công ty cho anh và không phụ mong đợi của ông anh đã gầy dựng một tập đoàn ngày càng phát triển và vững mạnh như bây giờ.
Trước đây anh cứ nghĩ rằng ba mẹ mình mất là do có người hãm hại nhưng lớn anh điều tra với tất cả bằng chứng mà anh có tại đây thât là một vụ tai nạn nhưng lòng anh vẫn chưa dừng việc tiếp tục điều tra. Không không chấp nhận được thật nhưng có vài người luôn hành động một cách mờ ám và đặc biệt còn là người có quan hệ cội nguồn với anh.
Không ai khác người đó chính là người mà anh là Bác – anh trai của Ba anh. Người trước mặt luôn hòa đồng, vui vẻ nhưng phía là người bí mật thu mua cổ phần của tập đoàn. Anh điều tra rõ hơn thật này.
chìm suy nghĩ điện thoại vang làm anh quay đối mặt với tại. Là ông đến.
Vừa bắt máy chưa kịp mở miệng ông đã nói cho một tràng dài: “Tên tiểu tử này còn không mau thăm ông già này, có đợi lúc ông thăng thiên mới đến gặp ta không?!”.
“Ông à, ông còn la được con là còn khỏe, cuối tuần này con đến thăm ông”.
“Nhớ đó, không được nuốt lời”. Tít tít
Đúng là ông không để người ta kịp trả lời đã tắt máy.
—