Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Trước buổi lễ, lập danh sách người dẫn chương trình, Hoắc Thừa là một trong số . Anh ta mời tôi dẫn, tôi lấy cớ bận học mà từ chối.

bạn phòng nói với tôi rằng trong danh sách MC có một cô em khóa dưới năm nhất khoa diễn xuất, tôi chỉ khẽ cười nhạt vì tôi thừa hiểu rằng Khúc Lâm sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận Hoắc Thừa.

Buổi dạ hội tôi không dự, tiết mục nhắm mắt tôi cũng có kể vanh vách.

Buổi lễ kết thúc lúc mười giờ rưỡi.

Bạn phòng về sớm, cả ba gương mặt tái mét, vừa ngồi xuống đã kinh hãi kể tôi nghe cảnh tượng thảm thương Khúc Lâm với thân đẫm m.á.u bị đèn chiếu trúng.

Tôi lộ vẻ mặt sợ hãi, trong lại không hề lay động.

Không ai hiểu rõ hơn tôi cái cảm giác đau đớn đèn chiếu trúng chân như thế nào.

Bởi vì trước, người ngã xuống vũng m.á.u là tôi, và kẻ chủ mưu chính là Khúc Lâm.

Cô ta tính toán thời gian, vốn làm đèn vào Hoắc Thừa – người dẫn chung với cô ta, tiếp cận Hoắc Thừa.

Nào ngờ tiết mục phía trước bị chậm trễ, đèn lại trúng tôi. Tôi đã nằm trong phòng cấp cứu 48 tiếng mới giữ mạng.

đôi chân lại để lại di chứng, không hoạt động lại như người bình thường nữa, chứ đừng nói là nhảy múa. Biến tấu “Thiên nga đen” trong buổi lễ kỷ niệm trường đã trở điệu múa cuối tôi ở trước.

, người bị chấn thương chân là Khúc Lâm, tôi thì trở người đến bệnh viện thăm cô ta.

Hoắc Thừa với tôi. Đứng trước giường bệnh Khúc Lâm, tôi nước mắt, đem trước Khúc Lâm đã vừa khóc lóc thảm thiết vừa an ủi tôi mà trả lại cô ta: “Em gái à, em nhất phải cố gắng tập vật lý trị liệu nhé. Dù không nhảy múa nữa, tương lai vẫn rất tươi đẹp.”

nói dịu dàng, kiên , tràn đầy năng lượng tích cực ấy lại khiến sắc mặt Khúc Lâm tái nhợt và nặng nề hơn vài phần.

Cô ta cắn chặt răng và mím môi, đau khổ Hoắc Thừa một cái, dường như đã một vạn điểm sát thương chí mạng.

Sao cơ, cô ta cũng biết khó chịu à? Người nói câu trước đây chính là cô ta , hiện giờ tôi chỉ sửa có một chữ thôi mà.

“Chị gái à, chị nhất phải cố gắng tập vật lý trị liệu nhé. Dù không nhảy múa nữa, tương lai vẫn rất tươi đẹp.”

gương mặt nhục nhã trước mắt, tôi cảm sảng khoái từ tận đáy , móng tay siết chặt bàn tay, mới miễn cưỡng nén nụ cười ở khóe môi.

Trong tầm mắt tôi, Hoắc Thừa nhíu mày, không tán tôi một cái.

Mới thế đã xót à, trước tôi đâu có anh ta xót tôi đâu.

Tôi giả vờ không , khỏi phòng bệnh trước. Hoắc Thừa theo tôi trách móc: “Vừa nãy em không nên nói như vậy, đàn em Khúc sẽ buồn.”

Dù đã qua một thời gian dài, tôi vẫn có cảm anh ta đang bảo vệ Khúc Lâm nên tôi nhếch khóe môi trả : “Đàn em Khúc không như vẻ ngoài đâu.”

Hoắc Thừa nghe tôi nói, trong mắt thoáng qua một tia dịu dàng. Anh ta nhớ lại vẻ kiên cường Khúc Lâm cắn răng nhờ bác sĩ đổi thuốc, liền : “Ừm, có nghị lực, chịu khó, cô gái như vậy bây giờ ít …”

xem, thật trớ trêu làm sao.

trước, trong thời gian tôi nằm viện, Khúc Lâm mang quà đến thăm.

Cô ta đứng trước giường tôi, nước mắt như châu, đúng lúc bị Hoắc Thừa . cô ta , Hoắc Thừa nói với tôi: “Đàn em Khúc khá hiểu chuyện, không như vẻ ngoài đâu.”

Năm anh ta học năm tư, vị trí hội trưởng hội sinh lẽ phải nhường lại khóa , anh ta đã bất chấp mọi ý kiến phản đối mà duy trì chức vụ đến tốt nghiệp.

Mãi tôi mới , vì Khúc Lâm là ban tuyên truyền hội sinh , mà hội trưởng đã rút khỏi hội thì không thường xuyên họp với các .

Có lẽ từ lúc , tôi đã Hoắc Thừa đối với Khúc Lâm khác biệt hơn người khác.

Tôi bắt đầu gây đủ thứ “rắc rối”, công trở chất xúc tác tình cảm anh ta và Khúc Lâm.

Tôi Hoắc Thừa với ánh mắt hờ hững mà nói: “Hoắc Thừa, anh năm tư , ở lại hội sinh sao?”

Ánh mắt Hoắc Thừa thoáng né tránh rất nhanh, lại trấn tĩnh lại.

Anh ta nhíu chặt đôi lông mày đậm, trông có vẻ rất khó chịu trong mà cất : “Kiều Kiều, em không cần phải thử dò xét như vậy, tôi đối với cô ta sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoài quan hệ bạn học.”

Nói xong, anh ta tức giận chui vào xe. Chiếc xe lao , chỉ mình tôi đứng tại chỗ trong trơ trọi cô đơn.

Tôi bầu trời âm u, cười đến chảy nước mắt. Suy nghĩ thật kỹ, tôi có nói gì đâu, chỉ hỏi anh ta có ở lại hội sinh không thôi mà anh ta đã tức giận đến vậy .

Chẳng qua là trong đã có ý , nên anh ta chột dạ mà thôi. Tôi biết Hoắc Thừa lại thích Khúc Lâm y như trước .

Tùy chỉnh
Danh sách chương