Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
An Hạ tìm được một căn hộ . Nó không nằm trong khu sang trọng, nhưng đủ gần bệnh viện và học. Nội thất tối giản, chỉ có những món đồ cần thiết nhất. Trên bàn làm việc , thay vì những thứ trang trí, là chồng tài liệu về bệnh tình của An An, danh sách các giỏi và hộp đựng thuốc đặc trị. Cô muốn mọi nguồn lực đều tập trung vào con bé.
Ngày hôm sau, cô dẫn An An đến bệnh viện. Phòng khám chuyên khoa hiện đại, mùi thuốc sát trùng và tiếng máy móc quen thuộc xộc vào mũi. là một có tiếng trong ngành. An Hạ trình bày hồ sơ bệnh án của An An, nói cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay vẫn siết chặt.
– Tình trạng bệnh của bé… khá phức tạp. – lật xem kết quả xét nghiệm. – Chúng tôi cần làm thêm một số kiểm tra chuyên sâu nữa. phí… sẽ cao. Và ngay cả khi điều trị thành công, khả năng tái phát vẫn có. Ca này không hề dễ dàng.
An Hạ như bị dội một gáo nước lạnh, nhưng cô không để lộ suy sụp.
– Tôi hiểu. Tôi sẽ chuẩn bị phí. , chỉ cần còn hy vọng, xin ông hãy cố gắng hết sức.
– Cô là mẹ đơn thân à? – thoáng vẻ ái ngại nhìn cô. – phí… không phải chuyện .
– Tôi biết. – An Hạ đáp, kiên định. – ơn . Khi nào thì có lịch khám tiếp theo?
Tại học, An Hạ luôn giữ thái độ khiêm nhường và kín đáo. Cô chỉ đến giờ đón, nhanh chóng An An vào lớp hoặc đón con về, tránh nán lại hay tham gia vào các cuộc trò chuyện của huynh khác. Họ nói về những chuyến du lịch xa xỉ, những món quà đắt tiền, những dự án đầu tư… Thế giới của họ xa lạ với cô như đến một hành tinh khác.
Một buổi sáng, khi chờ An An ra, An Hạ đứng nép mình một góc sân . Cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai huynh ăn mặc sang trọng.
`- Nghe nói Tổng giám đốc lại Tiểu thêm một quản gia mới.`
`- Ôi dào, bà tiêu chuẩn cao lắm mà. Chọn chăm sóc cậu chủ cưng phải kỹ chứ. ăn mặc đến đứng đều phải theo quy tắc.`
`- Đúng vậy. Lâm Vy … ghê gớm thật. Nhìn bề ngoài tưởng hiền lành, ai ngờ sau lưng thủ đoạn không ai bằng. May mà có bà ta quản, không thì tài sản nhà họ chắc tan hết.`
An Hạ đứng sững , toàn thân lạnh toát. “Lâm Vy.” Cái tên , chỉ nhắc đến thôi đã khiến cô rùng mình nhớ lại tàn nhẫn và lạnh lẽo của nữ sáu năm trước. Ngay cả lời đồn đại về cô ta cũng đầy vẻ khinh sợ. Cô ta vẫn như vậy, thậm chí còn quyền lực hơn.
Chính Hào thỉnh thoảng xuất hiện để đón Tiểu . Mỗi lần như vậy, An Hạ lại như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô lập tức cúi thấp đầu, nép vào góc khuất, chờ bóng dáng hắn khuất hẳn mới dám thở phào nhẹ nhõm. Hắn trông vẫn lịch lãm, quyền lực, hoàn toàn không nhận ra tồn tại của cô. Tốt. Cứ như vậy là tốt nhất.
Một hôm, khi An Hạ đứng chờ cổng, một huynh nữ bước đến. Bà ta đeo trang sức lấp lánh, túi xách hàng hiệu, nhìn An Hạ đầu đến chân với soi mói.
`- Chào cô.` – bà ta đều đều, nhưng đầy vẻ đánh giá. – `Cô là mẹ bé An An lớp Chồi? Lần trước văn phòng hình như tôi có .`
An Hạ khẽ gật đầu.
`- Vâng. Chào bà.`
`- À… cô hình như mới chuyển đến đây? cô đón bé bằng taxi mãi.` – Bà ta cười gượng gạo. – ` này, hầu hết huynh đều… xe riêng cả.`
bà ta như muốn nói: Cô không thuộc về nơi này. An Hạ một chút châm chọc và xem thường trong câu nói . Nhưng cô không tức giận. Sáu năm lăn lộn đủ dạy cô cách đối phó với những và lời nói như thế này.
`- Vâng, chúng tôi mới chuyển đến.` – An Hạ đáp, điềm tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười khẽ. – ` phí chữa bệnh bé khá tốn kém, nên tôi tập trung vào những khoản trước.`
Câu trả lời của An Hạ, thẳng thắn và đánh trúng vào điểm yếu của bà ta (lòng tò mò thích soi mói đời tư khác), khiến nụ cười trên môi bà ta cứng lại. Bà ta không ngờ cô lại đáp trả một cách trực tiếp như vậy.
`- À… vậy à.` – Bà ta lúng túng. – `Tôi… chúc bé sớm khỏe lại.`
Rồi không đợi An Hạ đáp lời, bà ta vội vã quay , có vẻ hơi khó chịu. An Hạ nhìn theo bóng lưng bà ta, khóe môi cong lên một nụ cười mỉm đầy ẩn ý. “Tôi không có tiền xe sang, nhưng tôi có bản lĩnh khiến bà á khẩu đấy,” cô thầm nghĩ.
Về nhà, An An An Hạ xem một bức tranh bé vừa vẽ. Trong tranh có hai bạn nắm tay nhau chơi dưới nắng mặt trời. Một bạn tóc đen, gầy gò, cười tươi, trông An An. Bạn còn lại bụ bẫm hơn, tóc đen, cũng cười. Trái tim An Hạ lại thắt lại. Bạn kia… Tiểu .
`- Mẹ ơi, bạn lớp con đáng yêu lắm.` – An An hồn nhiên nói. – `Bạn ấy con mượn đồ chơi.`
An Hạ ôm chặt lấy con gái, dụi mặt vào mái tóc mềm của bé.
`- An An ngoan lắm.` – Cô kìm nén xúc, hơi nghẹn lại. – `Con thích bạn à?`
`- Vâng! Bạn ấy cười con!`
Nụ cười nhau? An Hạ lại nhìn bức tranh. Đúng vậy, khóe miệng cong lên, … thật. Chúng là anh em song sinh mà. Nỗi xót xa dâng lên. Cô đã tước cơ hội lớn lên cùng nhau của hai đứa trẻ. Nhưng cô không hối hận. Cô đã làm điều đúng đắn nhất để bảo vệ An An.
Chiều hôm , An Hạ nhận được tin nhắn bệnh viện. Là thông báo về lịch hẹn khám quan trọng tuần tới. Kèm theo là nhắc nhở về khoản tạm ứng viện phí lớn cần được thanh toán trước. An Hạ mở ứng dụng ngân hàng, nhìn số dư tài khoản. Nó không đủ. Tim cô đập thình thịch. Đợt điều trị sắp tới quan trọng, không thể trì hoãn.
An Hạ tắt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố hoa lệ ngoài kia trông thật xa vời. Cô biết mình phải tìm cách kiếm đủ tiền, nhanh chóng và an toàn. Nhưng cô cũng biết, xuất hiện của Chính Hào, soi mói những liên quan đến gia đình hắn, và độc ác tiềm ẩn của Lâm Vy… Tất cả tạo thành một vòng vây nguy hiểm. Nguy cơ bị phát hiện lớn dần, từng ngày.