Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
Lúc mới nhặt được thằng ngốc này.
Là ở phía sau một quán ăn nhỏ.
Một người đàn ông lớn lại nằm ngang bãi cỏ.
Cả người bẩn thỉu, quần áo đầy vết ma sát.
Đầu có một vết thương.
tôi sợ c.h.ế.t khiếp.
Không nghĩ nhiều, tôi liền người vào bệnh viện.
Kết quả ngày hôm sau đến thăm anh ta, anh ta đã tỉnh, khóc lóc đòi đi.
Kim truyền dịch tay cũng bị giật ra.
Khuôn trắng trẻo gầy gò.
Khi thấy tôi, anh ta lạ thường yên lặng.
Giây tiếp theo.
Anh ta tay, mở rộng vòng tay, như nũng nịu: “Ôm tôi…”
Tôi trợn tròn .
Không anh bạn.
Anh đang chơi trò cosplay mới à?
tôi không động đậy gì.
Người đàn ông mở miệng khóc òa .
Bác sĩ bên cạnh có chút xấu hổ: “Não bộ bị va đập mạnh, có lẽ bị mất trí nhớ, IQ giảm xuống bảy tám tuổi.”
“Vậy ?”
Tôi bác sĩ to trừng nhỏ.
Cuối cùng, tôi anh ta về nhà.
Anh ta không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, không biết danh tính.
Tôi nghĩ rằng ngày nào đó anh ta khôi phục trí nhớ hoặc nhớ ra số điện thoại cha mẹ, sẽ anh ta đi.
Tất nhiên, trong thời gian này, anh ta trâu ngựa cho tôi.
Chậc.
Hình như không được sử dụng lao động trẻ em nhỉ.
IQ bảy tám tuổi có tính là lao động trẻ em không?
Tôi vắt chân, thị thằng ngốc: “Rửa cho tôi chùm nho.”
Thằng ngốc rất ngoan, rửa nho xong liền mang đến cho tôi.
“Ah—” Tôi lướt điện thoại mở miệng.
Một trái nho ngọt ngào được vào miệng tôi.
“Ngoan lắm.” Tôi tay xoa mái tóc mềm mại anh ta.
Cảm này, giống như có thêm một đứa con?
“Xoa vai cho tôi.” Tôi nằm xuống.
Phía sau yên lặng một lúc.
Một đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp vai lưng tôi.
Giống như có dòng điện chạy qua, một cảm tê dại truyền đầu.
“Được ! Đừng xoa nữa!”
Tôi bật dậy, tránh khỏi tay anh ta.
Dù tay anh ta cũng là tay một người đàn ông trưởng thành.
ấm áp rộng lớn.
tôi bất đỏ .
“Tôi xoa không tốt ?” Thằng ngốc thất vọng cúi đầu.
Người đàn ông cao lớn quỳ ngồi thảm, khuôn lạnh lùng mang vài phần yếu đuối.
Khiến người ta nảy sinh cảm muốn ngược đãi.
Đợi đã.
Tôi đang nghĩ gì thế này.
Tôi tự tát vào mình một cái.
“Tốt, tốt lắm, tôi không mệt nữa.”
3
“Sau này anh ở đây.”
Sofa nhà quá nhỏ, chân anh ta quá dài, không được.
Mà lương tháng ba ngàn năm tôi cho phép tôi thuê một .
Suy nghĩ một lát.
Tôi trải cho anh ta một cái dưới đất cạnh tôi.
“Bây giờ, vào rửa sạch đi.”
Tôi cho anh ta một chiếc khăn .
Đợi đã.
Hình như anh ta không có quần áo để thay.
Tôi tìm một hồi, lục ra được một chiếc áo phông T-shirt anh trai tôi để lại, một chiếc quần đùi rộng quá khổ với tôi.
“Không có đồ lót, anh tạm nhé.” Tôi ném cả đống quần áo cho anh ta, “Mai tôi mua đồ cho anh.”
Thằng ngốc đứng đó một lúc mà không động đậy.
Tôi chống hông: “Không nào, chẳng lẽ anh không biết luôn !”
Người đàn ông chớp , tiến lại gần ôm tôi: “Vợ ơi, em cho anh nhé…”
Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, tôi không chịu nổi, đẩy anh ta ra: “Đã bảo đừng gọi tôi như thế! Anh gọi mẹ anh đấy à!”
Thằng ngốc có vẻ bị dọa sợ, đẫm lệ, lông mi khẽ rung, giọng nói uất ức: “Vợ ơi…”
Tim tôi như bị ai nắm chặt, tôi nhắm thở dài: “Thôi được, cứ gọi đi.”
Dù anh ta cũng chẳng hiểu gì.
không?
“Anh tự .” Tôi đẩy anh ta ra.
vào : “Đây là sữa , đây là dầu gội.”
tôi đóng cửa lại.
Khi nằm , tim tôi vẫn đập thình thịch.
Xin hỏi.
Ai có chịu nổi khi một anh chàng đẹp trai ôm mình nũng nịu gọi “vợ ơi”?
nằm xuống được bao lâu.
Bỗng nghe thấy tiếng hét từ .
Bịch một tiếng.
Cửa bị đẩy ra.
Một cơ trắng nõn chạy vọt ra, nhảy tôi, chui vào lòng tôi: “Vợ ơi! Có con gì đó! Hu hu hu…”
Tôi ngơ ngác xuống.
Phát hiện ra anh ta không gì cả.
Những giọt nước khô đọng da anh ta, dần dần lăn xuống…
tôi nóng bừng.
Tôi thấy gì vậy!
A a a!
Đầu tôi như pháo hoa nổ tung.
Tôi vội ngẩng đầu , nhắm lại.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh.
chúng ta không thấy gì cả.
là một mảng trắng thôi mà?
thằng ngốc cứ thế chui vào lòng tôi, hai tay ôm chặt eo tôi, toàn thân run rẩy.
Là đàn ông!
Đây là một người đàn ông đấy!
Hai mươi mấy năm nay, tôi chạm tay vào đàn ông bao giờ.
Không lần này lại đến một cú sốc như vậy.
Không thằng ngốc này lại có thân hình đẹp thế.
Tôi nuốt nước bọt: “Anh đồ vào trước đi.”
Không vào, m.á.u mũi tôi sắp chảy ra mất.
Thằng ngốc nép vào eo tôi, lắc đầu từ chối: “Em giúp anh .”
Thật là được đằng chân lân đằng đầu!
Tôi bất lực, quay đầu đồ cho anh ta.
Thằng ngốc bất ngửi nhẹ cổ tôi.
Hơi thở ấm áp phả da tôi.
Tôi không khỏi rùng mình.
“Vợ ơi.” Thằng ngốc dính sát lại, “Em thơm quá.”
Nói , khi tôi kịp phản ứng, anh ta đã “chụt” một cái má tôi.
“A!”
Một cảm tê dại chạy dọc theo nơi tiếp xúc.
Tôi giơ tay đẩy anh ta ra.
“Anh gì vậy!”
Thằng ngốc bị tiếng quát tôi dọa sợ, cúi đầu uất ức: “Xin lỗi, anh… anh không nhịn được.”
“Được .” Tôi thực sự không biết gì với anh ta, có lập tức xuống , tránh xa anh ta, “Ra ngoài, ra sofa !”
Đây là hình phạt nhỏ cho anh ta.
chung với anh ta, thật là dẫn sói vào nhà!
Dù anh ta cũng là một người đàn ông trưởng thành.
Nhỡ đâu thú tính nổi …
Tôi ôm chặt lấy mình.
Không sẽ thành chuyện nông phu rắn, Đổng Quách sói, Hạo Kiện bà già ?
Đúng .
Tôi chợt nhớ ra.
Vẫn đặt tên cho thằng ngốc này.
Không cứ gọi “này này” mãi được.
Vì vậy tôi gọi người đàn ông đang lề mề đi về phía cửa.
Thằng ngốc tưởng tôi tha thứ , quay đầu tôi đầy mong đợi.
Tôi nghi nếu anh ta có đuôi, chắc chắn lúc này sẽ vẫy liên tục.
“Gọi anh là Tiểu Cẩu nhé.”
Tôi vỗ tay giới thiệu: “Tôi là Thẩm Thính, anh theo họ tôi, gọi là Thẩm Tiểu Cẩu.”
Tên hèn dễ nuôi.
Tưởng thằng ngốc sẽ không vui, ai anh ta lại gật đầu lia lịa như nhận được quà yêu thích: “Được, gọi là Tiểu Cẩu, Thẩm Tiểu Cẩu.”