Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không nào phản bác , thậm chí còn nói đúng, tôi ngồi gục xuống ghế, không biết phải làm gì.
“Kiếm Tử, bớt nói vài câu đi, không ngờ sẽ như vậy mà. Hơn nữa, lúc Đằng Phi và tôi ủng hộ việc điều tra, đừng chỉ dí theo rồi chỉ trích như vậy.” Anh Quảng đẩy anh Kiến về ký túc xá, Đằng Phi đi tới khuyên can.
“Ầy, đừng bụng, hoàn toàn không phải lỗi của . Mọi người đều nghĩ rằng mọi đã kết thúc nên đã mất cảnh giác, ai có ngờ được kết quả chứ? Chỉ là do tớ xui xẻo thôi!” Vương cười khổ nói.
“May rủi!” Tôi lẩm bẩm một , cảnh tượng Lương Hạo cười khổ nói rằng luôn gặp xui xẻo lên trong tôi, biểu giống hệt như biểu giờ của Vương.
Tôi nhớ lại mọi đã xảy ra trong vài ngày qua, vô thức sắp xếp lại mọi chi tiết, rồi đột nhiên một ý tưởng táo bạo xuất trong tôi.
“Địt con mẹ nó may rủi, chỉ chấp nhận số phận thì mới không còn vận may thôi.” Tôi đột nhiên đứng dậy, xách lấy ba lô.
“ đi đâu vậy?”
“Tớ ra ngoài thư giãn!” Tôi liếc Vương rồi nhanh chóng đi xuống cầu thang.
tiên tôi đến siêu thị, sau đi thẳng đến khu dân cư cũ phía đông thành phố.
“Ầm Ầm Ầm!”
“ tìm ai vậy?” Một người phụ nữ trung niên mở .
“Cháu tìm… Minh Chấn!” Tôi nghiêm túc mở lời.
Khuôn bác gái cứng đờ nghe câu , rồi xua tay.
“Minh Chấn không có đây, đừng tới tìm nó nữa.”
“Bác ơi, bác là mẹ của Minh Chấn đúng không? Bác có cho cháu vào ngồi một lát được không?” Tôi thành khẩn hỏi.
“Được thôi… được thôi.” do dự một lúc rồi cho tôi vào.
“Ai vậy?” Giọng của ông vọng ra từ phòng ngủ.
“Bạn của Tiểu Chấn!” hét vào phòng và bảo tôi ngồi xuống.
“Bác gái ơi, hồi nhỏ cháu thích chụp ảnh, được từng Minh Chấn chỉ bảo. Hôm nay cháu nghe tin chú đã mất nên muốn đến đây xem.” Tôi nói dối mà không hề lộ xúc gì.
Trong phòng lại vang lên vài tiếng ho, bảo tôi ngồi chơi một chút rồi nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng kiểm tra.
vậy, tôi liếc vào trong phòng, rồi lại vào một phòng ngủ khác, hẳn là phòng ngủ trước đây của Minh Chấn.
Tôi đẩy ra mà không chút do dự, căn phòng được kéo che kín bởi tấm rèm màu trắng, hơi tối. Có nhiều đồ đạc lộn xộn bên trong, rõ ràng, nó đã được dùng làm phòng chứa đồ.
Bức chân dung phòng ngủ đã thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi thuận tay đóng lại và đặt ba lô xuống.
Lấy ra từ trong ba lô hai chai rượu mạnh và một chiếc bật lửa.
Mở nắp chai và đổ lên các đồ vật trong phòng, vung một ít lên bức chân dung.
Sau tay phải tôi giơ lên chiếc bật lửa.
Rèm không có gió nhưng đột nhiên bay lên, trong phòng xộc lên nhiều bụi.
“Hà, quả nhiên anh đã xuất , ra là anh … khụ … có những thứ bản thân quan tâm.”
Tôi xung quanh và cười hà hà.
“Vẫn không hình ra à? Khụ … Tôi biết là tôi không thắng anh, riêng chỉ với trận ảo giác khói bụi … khụ… tôi đã không nào thoát khỏi nó được!” Tôi nheo mắt lại, khói và bụi làm mắt tôi cay xè.
“Khụ, nếu như tôi xảy ra đây, hai người già bên kia chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Tôi muốn đàm phán với anh … khụ … anh tự quyết định đi!” Khói dày đặc khiến tôi khó thở, tôi chỉ có cúi gập người hết mức có và nằm sát trên đất.
Ngay lúc tôi sắp mất đi ý thức, tôi nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống dưới chân tôi có một vết cháy đen ngòm.
Tôi từ từ ngẩng lên và tiên là nhiều đôi bàn chân, rồi đến khuôn của tám thành viên trong ‘đoàn phim’.
Trong số có Dịch, Xuyên Tử, Lưu Soái và Lương Hạo đã thay thế những người ban .
Cơ tôi, đang ngồi trên đất, theo bản năng bất giác lùi lại.
Tám người trước tôi không nói gì, chỉ chằm chằm vào tôi, khoảng giữa tôi và họ ngày càng xa, căn phòng dường như được kéo dài vô tận.
Sau một lúc xuất thần, căn phòng trở lại trạng thái ban , mẹ của Minh Chấn đang tôi với ánh mắt sợ hãi.
Tôi nhận ra rằng hành vi của đã khiến sợ hãi nên đã bịa ra một câu rằng quê tôi có phong tục dùng rượu trắng tưởng nhớ người đã khuất, nhưng tôi đã vô tình làm đổ rượu khắp nơi.
Mẹ của Minh Chấn tỏ ra nghi ngờ nên tôi nhân cơ hội rời khỏi Minh Chấn.
Tôi biết việc đe dọa cha mẹ của người đã khuất là điều đáng khinh bỉ, nhưng là duy nhất tôi nghĩ ra gặp ‘đoàn phim ’ trước xảy ra sự cố tiếp theo.
Cảnh tượng trong phòng ngủ của Minh Chấn thay đổi, rõ ràng là cảnh tượng trong ám bị bỏ hoang, hay nói khác, nếu tôi muốn nói với hắn, tôi phải đến .
Trời đã muộn nên tôi quyết định đón taxi đến ám vùng ngoại ô kia.
Có lẽ vì đang vào giờ cao điểm buổi tối nên xe taxi liên tục hết dừng rồi lại đi. Tôi lo rằng đến ám vào khoảng giờ khá tối sẽ có bất trắc nên đã lo lắng và giục tài xế vài lời, không ngờ, tài xế lại khá nóng tính nên chúng tôi đã lời qua tiếng lại.
tôi đến ám, bầu trời đã chuyển sang màu xám xịt, tôi vào một khu vực nhỏ gồm những bỏ hoang, nhấp vào thông tin được ghi lại trong điện thoại di động kiểm tra số , sau tôi nhận có hơn chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của bọn anh Quảng.