Khi thấy trai đẹp nhất xưởng – Lâm Quang Minh – bị con chị đại phố chợ Châu Huệ chặn ở cuối hẻm, kiếp này tôi không còn điên rồ xách chổi lao tới như trước nữa, mà quay đầu bước thẳng đến trạm bảo vệ.
Kiếp trước, tôi liều mạng lao lên giúp anh ta, bị Châu Huệ rạch nát mặt. Nhà họ Lâm vì báo ơn nên bắt anh ta cưới tôi.
Tôi dốc lòng vun vén, một tay lo liệu tất cả, cuối cùng chỉ đổi lại được sự lạnh nhạt và những đêm dài không bóng dáng chồng.
Đêm xảy ra vụ cháy ở nhà kho, tôi liều chết đẩy anh ta và con trai ra ngoài, còn bản thân thì bị kệ hàng đổ xuống đè chặt.
Trước khi lịm đi vì ngạt khói, tôi tận mắt thấy anh ta ôm con chạy về phía Châu Huệ, trên mặt đầy chán ghét:
“Đều tại cô! Tại cái mặt quỷ của cô mà tôi và chị Huệ chỉ có danh không có phận!”
Châu Huệ bật cười khinh miệt:
“Quên chưa nói, đứa con cô nuôi suốt mười tám năm là con tôi và Lâm Quang Minh đấy.”
“Còn đứa con ruột của cô, tôi sớm đem bán rồi!”
Tôi nghẹn thở trong làn khói dày đặc, chết không nhắm mắt.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay lại đúng cái ngày định mệnh ấy — khi Lâm Quang Minh bị Châu Huệ dây dưa.
Lần này, tôi không chen vào nữa. Cặp đôi chó má ấy, tôi chúc họ trọn đời bên nhau, xuống địa ngục vẫn là một đôi.