Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tăng ca Trung Thu, lương gấp ba.
Tôi tự nguyện đấy,
Nhưng điều cũng không ngăn cản được việc tôi chửi ông chủ Sở .
cửa hàng ăn sáng, tôi tô son cửa kính Rolls-Royce bên cạnh;
nguyền rủa ông chủ lấy vợ rỗ mặt, sinh con không có hậu môn.
Tưởng bên không có ai, tôi còn chu môi hôn vào cửa kính .
Chỉnh trang xong xuôi, chuẩn đi.
Không ngờ cửa kính hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng cao quý.
Một khuôn mặt tôi đã từng màn hình lớn của công .
Nhìn thoáng qua, có chút giống…
Nhìn kỹ hơn, hình như…
Nhìn lần nữa…
Mẹ kiếp.
Đây chẳng là ông chủ Sở sao?
Anh mặc một bộ vest đặt may riêng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt vài tập liệu phẳng phiu, khuôn mặt không gian nửa sáng nửa tối có vẻ tuấn dật mà thần bí, đôi mắt sâu thẳm như cười như không nhìn tôi.
Tiếp , một giọng như ác mộng vang lên:
“ là người bộ phận nào?”
Đầu óc tôi vận động hết công suất.
rồi có nhắc đến tên anh ta không?
Chắc là không đâu? Chắc là không đâu?
Hình như có…
Cái miệng thối tha của mình…
Tôi theo bản năng giả ngốc: “Công , tôi không là của ông chủ các anh…”
, xế ngồi phía “phụt” một cười:
“ à, thẻ nhân viên cổ rồi kìa.”
Biểu cảm hả hê của anh ta quá rõ ràng.
Tôi đành chịu số phận, cười gượng một : “Thật trùng hợp, ông chủ. rồi tôi còn đang suy nghĩ làm thế nào để giành lấy lợi ích lớn nhất cho công , không ngờ chớp mắt một cái đã gặp được anh rồi.”
“Ngày lễ mà anh cũng đến công làm việc à, thật là kính nghiệp, tôi nhất định sẽ học tập anh.”
Phía , ánh mắt của xế dần trở nên khinh bỉ, như thể đang châm chọc tôi quỳ gối nhanh đến vậy.
Còn tôi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi thị phi .
kịp gọi taxi, Sở đột nhiên lên :
“Không khéo.”
Đôi môi mỏng của anh khẽ động, ánh mắt hơi híp : “Tôi ở đây, đối diện nghe đủ mười phút…”
Anh kéo dài giọng, ánh mắt nguy hiểm nhìn tôi: “Thế nào, có gì bất mãn với công à?”
Đầu tôi gần như rụt vào xương quai xanh, vội vàng phủ nhận: “Không có…”
Im lặng ba giây, anh hỏi: “Vậy là bất mãn… với tôi?”
Da đầu tôi tê dại:
“Sao có thể!”
“Tôi hài lòng với anh lắm chứ!”
, cả khoang đều im lặng.
2
Mười phút , tôi ngồi chiếc Rolls-Royce của ông chủ, giống như một tên tội phạm hoàng đế đích thân áp giải đến pháp trường.
thoang thoảng mùi đàn hương, Sở thỉnh thoảng lật giở liệu, phát ra sột soạt nhỏ.
Tôi cảm toàn thân đều cứng đờ.
Lén lút lấy điện thoại ra, rưng rưng nước mắt gửi tin nhắn cho người yêu qua mạng:
[Huhu, ơi, lỡ miệng xấu ông chủ xấu xa anh nghe rồi!]
[Có sẽ không được ngắm trăng đêm nay nữa không?]
[Nếu tất cả mọi người đều như anh thì tốt biết mấy…]
là một cao thủ chính mà tôi quen mạng.
Khi tôi mới đi thực tập ở công lúc năm tư đại học, rất nhiều thứ đều do anh dạy.
Anh gần như biết hết mọi thứ, có thể bình tĩnh xử lý tất cả những rắc rối tôi gặp .
chuyện lâu, tôi liền câu dẫn anh .
Nhưng vẫn có dịp gặp mặt.
Tôi kể chuyện với bạn thân, vẻ mặt thận trọng với tôi, người yêu qua mạng của là một gã béo ú cao 1m60 nặng 125kg.
người ta quấy rầy suốt ba tháng, bay nước ngoài về nước mới cắt đứt được.
Cho nên, khi đề nghị Trung Thu gặp tôi, tôi đã chối.
Lý do là, ông chủ yêu cầu tăng ca.
Nhưng tôi không ngờ, công thật sự thông báo tăng ca.
Tôi ồ ạt gửi cho rất nhiều tin nhắn than thở.
hồi âm, điện thoại của Sở ngược rung lên hai .
lúc hoảng hốt, tôi nghiêng người, anh nhíu mày liếc nhìn điện thoại của tôi.
, đôi mắt veo của anh điện thoại chuyển sang nhìn mặt tôi, lâu đến mức mặt tôi đỏ bừng.
Một lúc lâu, anh nghiêng đầu, ngón trỏ cong chống cằm, khẽ cười hai .
Giọng anh trầm thấp dễ nghe, như rượu ngon lâu năm, có ý nghĩa khiến người ta say đắm.
Tôi run lên lòng: “Sở… Sở tổng, có gì phân phó sao?”
Anh chậm rãi mở miệng: “Buổi chiều đến văn phòng tôi một chuyến.”
Tiêu đời rồi.
Tôi: “Vâng, Sở tổng.”
3
Mãi đến trưa, mới trả lời tin nhắn của tôi:
“Xin lỗi, nãy đang làm việc, không để ý.”
“Bảo bối, chuyện nhỏ như vậy, ông chủ các chắc sẽ không so đo đâu.”
Tôi lập tức trả lời: “Không không không, như ông chủ chúng ba mươi tuổi rồi mà vẫn lập gia đình, cảm xúc là thứ cần được giải tỏa nhất, cái thùng rác trút giận có lẽ chính là …”
Tôi hối hận: “Sao có cái miệng chứ.”
nghĩ đến văn phòng của Sở còn có người phụ nữ nào khác lẻn vào, lòng tôi càng sợ hãi.