Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Tôi cảm thấy áy náy, bản thân tỏ mà né tránh người ta. Trông tôi có khác tên chơi xong rồi vứt đâu?
Suốt đường , Lê Vinh không thèm nghe tôi giải thích bất kì câu nào. Thậm chí hắn nhanh nên kí trước tôi.
Hắn bước phòng rồi quăng cái cặp lên sau đó lại quay sang nhìn tôi với ánh thù hận. Hay nói đúng hơn là đôi ngấn nước.
Tôi bước tới gần Lê Vinh, vươn tay ôm mặt của hắn rồi hỏi: “ là một đêm vô thôi mà, xem như bây giờ tôi thích cậu là !”
Đột nhiên hắn trở nên cứng nhắc, sắc mặt trở nên bặm trợn rồi khẩy gằn giọng trả lời tôi: “Một đêm vô ? Vô của cậu là hôn tôi chán rồi lăn quay ngủ đấy à!?“
Hôn hắn chán rồi lăn ra ngủ? Có luôn hả ta?
Tôi nheo mày, cố gắng nhớ lại đêm say hôm ấy. Nhưng dù có rặng cỡ nào cũng không tài nào nhớ tôi những , việc mà tôi có thể nhớ chính là nhầm và ôm hắn ngủ đêm mà thôi.
Tôi nhỏ giọng: “Tôi sẽ trách nhiệm..”
Lê Vinh nâng cằm tôi lên, nhếch mép: “Cậu nói tôi nghe không rõ, nói lại xem nào.”
Mặt tôi đỏ như trái cà, nhắm nghiền hai lại và hét lớn: “Tôi sẽ trách nhiệm!”
Hắn đè tôi xuống : “Cậu nói đấy nhé.”
? Sao tôi cảm thấy hắn đểu dữ ta?
9.
Kể từ ngày hôm đó, tôi và Lê Vinh không né tránh nhau . Tần suất ở chung ngày càng nhiều, nhiều mức ngay tên Trần Hoàng Minh kia cũng để ý.
Cậu ta hỏi tôi dạo tôi và Lê Vinh hoà rồi à?
Tôi ậm ừ gật với nó, thì cũng xem như là nửa giả nửa thật . Hai người bọn tôi không những hoà mà hành xử với nhau hơn xưa mà.
Cuộc sống dạo của tôi nhàn nhã lắm, đồ ăn sáng có người mua cho, bài tập có người . Và tất tần tật thứ khác đều Lê Vinh giúp đỡ.
Tôi cảm thấy thật tốt.
Nhưng Lê Vinh trông không vui lắm, mặt hắn cứ lầm lì nào ấy. Nên ngày hôm nay tôi quyết định sẽ hỏi hắn lí do, vì dù sao bọn tôi cũng vừa lành lại mà!
Sau tan học, tôi liền đứng bên cạnh bàn của Lê Vinh rồi nói với hắn: “Tôi có chuyện cần nói với cậu, mau kí thôi.”
Khuôn mặt của hắn trở nên vui tươi, miệng toe toét rồi gật với tôi. Hắn dắt tay tôi kí .
Thật sự là nắm tay để dắt luôn đó. Mọi người xung quanh cứ nhòm ngó chúng tôi rồi lại lén khiến mặt của tôi đỏ lên, tai nhỏ cũng hơi ngứa .
Nhưng trái ngược với tôi, Lê Vinh lại bình tĩnh và thậm chí là có vẻ tự hào chứ!
Có điều như cũng tốt, làn người ra đông. Nếu như không có hắn nắm tay và thường xuyên kéo tôi lòng thì thật sự khó để có thể vượt qua.
10.
Lê Vinh cứ dắt tay tôi như ký luôn. Hắn không hề hé miệng ra để nói bất kì câu nào, điều đó khiến tôi càng sợ hãi hơn.
Liệu hắn có đang giận tôi không? Hay hắn đang gặp chuyện đó khó nói? Nhưng tôi mới là người muốn nói chuyện với hắn mà.
Cánh cửa phòng kí của chúng tôi vừa mở ra, hắn liền lôi kéo tôi rồi đóng cửa lại.
“Rầm”
Tôi hơi giật mình, trong vô thức ôm chặt lấy cánh tay của hắn. bình tĩnh lại tôi mới ngước lên nhìn hắn với ánh đượm buồn: “Dạo cậu gặp chuyện không vui sao?”
“Tôi thấy cậu cứ lầm là lầm lì.”
Lê Vinh nhíu mày lại: “Cậu muốn hỏi cái thôi à?”
Tôi không hiểu ý hắn cho lắm nhưng đúng là như vậy, tôi gật với hắn: “Đúng rồi.”
Hắn vẫn chưa buông tay ra nên hắn siết chặt lại, tôi cảm thấy hơi đau nên phát ra tiếng “a”.
Hắn ôm tôi đặt xuống chiếc bên cạnh và đồng thời cũng là của tôi. Hắn nói: “Cậu nói cậu trách nhiệm với tôi mà? Tại sao tôi đưa cậu bánh bao cậu không hôn tôi thay lời cảm ơn hả!?”
??? trách nhiệm với hôn có liên quan nhau hả?
“ hôn hả?”
“ hôn!”
Lê Vinh quát lớn mặt khiến tôi có chút sợ hãi, và xen lẫn buồn bã.
Hắn mắng tôi!
Tôi bĩu môi, nhìn chằm chằm một chút sau đó vồ thẳng lên người hắn rồi hôn lên mặt hắn chóc chóc.
Tôi hôn xong liền quay mặt ra chỗ khác, ngượng ngùng: “Tôi hôn bù đó nha.”
Thấy hắn không trả lời mình nên tôi len lén liếc hắn xem như nào, và tôi biết lý do hắn không lên tiếng rồi.
Khuôn mặt của hắn đỏ như trái cà, cơ thể đều đông cứng lại như một cái tượng đá.
Tôi phì rồi chồm lên, vòng tay qua cổ hắn: “Hôm nay tôi sẽ hôn bù hết nha?”
Đột nhiên, có một lực mạnh mẽ đẩy ngã tôi xuống . Lê Vinh đè tôi, hắn nhìn tôi với ánh quái lạ.
Đây là lần tiên tôi thấy ánh đó của hắn nên thấy hơi sợ, và hắn liền hôn tôi. Không là kiểu hôn lướt qua như ban nãy mà là đá lưỡi, lưỡi của hắn luồn lách trong khoang miệng của tôi.
Khác với lần trước tôi cảm thấy sợ hãi, thì bây giờ lòng tôi lại dâng trào lên một khoái cảm kì lạ.
Tôi có thể đẩy hắn ra nhưng tôi không muốn , tôi muốn chìm sâu đây hơn.
Nhưng Lê Vinh lại tách ra, một “sợi ” bạc kéo dài. Hắn nhếch mép , vân vê tai khiến tôi giật nảy, hắn nói: “Tôi thích cậu.”
Tôi vươn tay vòng qua cổ của hắn rồi hì hì đáp lại: “Tôi cũng thích cậu.”
Hắn nhẹ nhàng đặt lên trán một nụ hôn.
Một nụ hôn của đôi nhân.
– hoàn chính văn –
—-
Hãy theo dõi page “Hóng Dưa Là Chính” trên facebook để biết thêm nhiều truyện của tác giả.