Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cậu , nghiêm túc về phía ramen, lặng lẽ ước nguyện.
Tôi rút thẻ tích điểm từ túi đồng phục và đưa cho nhân viên, thẻ 20 điểm.
Đây vốn dĩ dành cho Bùi Hằng.
Hai năm qua, mỗi lần anh, tôi đều cùng anh đây ăn ramen.
Thật tiếc, dù tôi đã rất cố gắng, hai năm liền chẳng thể trúng giải ramen.
Nhớ lại chuyện này, tôi ngẩng đầu Chiêu , lúc này cậu đang ghé sát máy bốc thăm, ngây ngô.
Năm nay chắc chắn sẽ khác.
Năm nay Chiêu , chắc chắn sẽ trúng giải ramen.
10
Khi rời khỏi tiệm ramen, Chiêu ôm con ramen khổng lồ, trên mặt nở nụ tươi hoa.
Khi cậu nhận ra tôi đang , cậu vội ho khẽ, cố gắng kiềm chế nụ .
Một chiếc khăn quàng cổ bằng len nhàng vòng quanh cổ tôi, mang theo ấm của cậu.
“Lâm Thư, này của tôi thật vui.”
cậu nóng bỏng, đầy chân thành, khiến tôi mặt mình nóng lên.
“Ừm, chỉ cần cậu vui được.”
Tôi khẽ cúi đầu, che giấu nụ không thể kiềm chế, chôn giấu sự ngọt ngào lòng.
11
Chiêu đưa tôi dưới nhà Bùi Hằng, hẹn sáng mai sẽ đón tôi.
Tôi thở dài một , vỗ lên má.
Khi đi qua bóng tối bên cạnh thang máy, một mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc xộc mũi.
Tôi nhíu mày, tránh đi, lại bị Bùi Hằng bất ngờ kéo lại.
Anh đứng đó, chân đầy đầu mẩu thuốc lá, môi còn lưu lại vết son chưa lau sạch, màu hồng nhạt.
“Quà của đâu?”
Bùi Hằng tức giận xoa tóc, đột nhiên đẩy tôi góc tường.
“Thả tôi ra.”
Khoảng cách giữa chúng tôi bóng tối quá gần, thở anh nặng nề, mang theo mùi t.h.u.ố.c lá khó chịu bên tai tôi.
giác gần gũi vậy khiến tôi buồn nôn.
Tôi dùng sức giãy giụa không thể thoát khỏi anh.
“Lâm Thư, quà của tôi đâu…”
Anh say, mùi rượu còn vương trên người.
Tôi ôm chặt balo trước ngực, cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Bùi Hằng móc treo ramen trên túi của tôi, sáng lên.
“ đi ra tiệm ramen đúng không? đã bốc thăm rồi đúng không?”
“Chắc lại không trúng, không sao, móc treo này cũng được.”
Giọng anh đột nhiên xuống, anh đưa muốn tháo móc treo ra.
lúc anh lơ , tôi mạnh mẽ đẩy anh ra, đẩy anh một góc khác.
Ngay lập tức tôi chạy vội ra ngoài, đứng dưới đèn đường sáng.
góc phố một đống thùng giấy, Bùi Hằng suýt vấp ngã.
anh không giận, chỉ tôi bằng tội nghiệp một con ch.ó nhỏ.
“Tôi biết không vui khi tôi đón cùng Giang Tử Du.”
“Cô mời tôi lại qua đêm, tôi không đồng ý.”
“Chỉ còn hai giờ nữa 12 giờ, thể lại với tôi thêm chút nữa được không?”
Lại cao cao tại thượng, giống anh đang ban phước cho tôi.
Bùi Hằng bước tới gần, dễ dàng nắm lấy tôi, kéo tôi ra ngoài khu phố.
Anh mạnh mức tôi đau nhói.
Hơn nữa, của anh lại đầy tính xâm lược, khiến tôi sợ hãi.
“Tôi đau rồi, Bùi Hằng, thả tôi ra.”
Tôi liên tục đánh anh, vùng vẫy điên cuồng, ướt lệ.
“Bùi Hằng, thích tôi không?”
Chưa kịp nói xong, một cú đá mạnh từ đâu làm Bùi Hằng bay vèo về phía trước, ngã nhào xuống đất, phát ra một tiếng rên đau đớn.
Chưa kịp rõ chuyện gì xảy ra, tôi đã nhận được ấm từ sau lưng.
Một bàn lớn nhàng ôm lấy vai tôi, một cuốn sách Vật lý xuất hiện dưới đèn đường.
“Đừng khóc, thật kém cỏi.”
12
Cuốn sách bài tập Vật lý đã được Chiêu nhét balo của tôi.
Ngay sau đó, cậu không chút do dự đá mạnh lưng Bùi Hằng hai cái.
“Cậu không nghe cô bảo cậu thả cô ra à?”
“Cậu không nghe cô nói cậu làm cô đau à?”
Đây lần đầu tiên tôi Chiêu tức giận vậy.
Đôi môi anh thẳng tắp, cả người không tự chủ run rẩy, lực anh đặt lên vai tôi lại rất nhàng.
Sau vài cú đá, Bùi Hằng rõ ràng tỉnh rượu nhiều hơn.
anh dừng lại chiếc xe đạp của Chiêu , nơi một con ramen khổng lồ buộc đằng sau.
Rồi lại rơi xuống cổ tôi, nơi chiếc khăn quàng cổ cùng màu với áo khoác của Chiêu .