Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Tạ Chiêu Nguyên đang nằm sấp trên ghế dài, gia đinh đang thi hành gia pháp.

Tạ Chiêu Ngọc bên cạnh, thần sắc ảm đạm.

Tổ mẫu nhà họ Tạ thấy ta, hiền hòa nắm tay ta: “Vân Sơ, hai huynh đệ chúng nó là do ta dạy dỗ không nghiêm, gây ra đại họa tày trời, tổ mẫu định dạy dỗ thật kỹ, rồi đích thân tới nhà cha con tạ tội.”

Tạ Chiêu Ngọc ngẩng đầu, giọng hơi bất phục: “Tổ mẫu, là tam đệ nói muốn đổi vợ, nay gạo đã nấu thành cơm, chi bằng cứ để sai thành đúng, để Vân Sơ làm vợ nó, dù sao bọn họ cũng đã…”

Ánh tổ mẫu họ Tạ bỗng sắc lạnh: “Nói thêm lời bậy nữa, ta đánh cả ngươi.”

kêu thảm của Tạ Chiêu Nguyên, mỗi lúc một cao.

Ta không nỡ: “Tổ mẫu, thật ra con…”

“Con không cần xin cho nó, thằng này bình thường hồ đồ cũng thôi đi, hôm nay làm ra chuyện này, ta thật hổ thẹn với song thân con.”

“Tổ mẫu, ý con là, sai là do cả hai huynh đệ bọn họ, sao người chỉ Tạ Chiêu Nguyên, còn hắn sao?”

Ta giơ tay, chỉ vào Tạ Chiêu Ngọc.

nói lâu nay tổ mẫu nhà họ Tạ thiên đại lang, nay xem ra quả không sai.

Nhưng n.g.ự.c ta nghẹn một hơi, không trút ra không được.

Vân Sơ, đừng được đằng chân lân đằng đầu.”

“Được rồi, đừng làm ầm, dừng tay.”

Gia đinh dừng tay.

Tạ Chiêu Nguyên từ ghế trượt xuống , trán rịn mồ hôi lạnh li ti, sớm đã rách nát, rỉ m.á.u tươi.

bên cạnh tổ mẫu lên : “Lão phu nhân, giờ thế này, chi bằng để cô Vân Sơ làm vợ tam công tử đi? Hôm qua Tô cô gây náo loạn như thế, bên đều dõi vào phủ ta, chi bằng toại ý đại lang, cưới Tô Uyển Ninh.”

“Nhưng hôm qua, tân lang rõ ràng là đại lang.”

“Nói ra là tam lang bệnh, huynh trưởng thay em đón dâu cũng hợp lý. Dù sao thiệp cưới ghi là Tạ – kết thân, cũng không sai hoàn toàn.”

“Nhưng hôm qua trước mặt khách khứa, ngươi nói Tô Uyển Ninh là phong lưu trái gió mà tam lang rước về…”

phịch xuống, tát mạnh vào mặt hai cái: “Là lão hồ đồ, lão nhầm, vốn cô Tô định gả cho đại lang, hai người trẻ giận dỗi, lão lại gõ nhầm uyên ương.”

Tổ mẫu nhà họ Tạ phất tay: “Ngươi đứng lên đi, không ngươi, tam lang, danh bại hoại, loại chuyện phong lưu thế này người ta dễ liên tưởng đến nó.”

Tim ta run, quay đầu nhìn Tạ Chiêu Nguyên, mặt hắn trắng bệch, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai, thật thê lương.

“Vân Sơ, con thấy thế nào? Xử lý theo cách của bà Thôi, được không?”

Tổ mẫu họ Tạ âu yếm nhìn ta.

Chủ tớ hai người họ từ lâu đã viết sẵn kịch bản, ta sao có thể nói không.

“Con theo tổ mẫu, chỉ là cha con bên ấy…”

“Tổ mẫu thu xếp.”

Mọi người giải tán, ta bảo hai gia đinh dìu Tạ Chiêu Nguyên vào phòng.

Vừa xoay người, vang lên giọng mỉa mai của nam nhân:

Vân Sơ, bình thường ngươi làm ra vẻ không gả ai ta, không ngờ đêm qua tam lang vừa bước vào, ngươi liền cởi áo nằm xuống, may mà ta không cưới ngươi.”

06

“Tạ Chiêu Ngọc, ngươi quên ai là người thả tam lang vào tối qua rồi sao?”

Bị ta chọc trúng chỗ yếu, sắc mặt hắn chợt khựng lại.

Ta vung tay áo, lạnh giọng nói: “Cửa ải cha ta, ngươi khó mà qua được. Ông ấy vì cứu ngươi – con rể tương lai này – mà gãy một chân. Nay ngươi lại đẩy ta cho tam lang, vậy ngươi phải trả lại ông ấy một chân phải.”

Tạ Chiêu Ngọc trừng to , lộ ra một tia sợ hãi.

Có tổ mẫu bảo hộ, hắn thuận buồm xuôi gió, chẳng biết trời cao đất dày, đúng là cần phải dạy dỗ một phen.

Ta xoay người bước vào phòng, kiểm tra thế của Tạ Chiêu Nguyên.

Gia đinh đã lui ra, ta vừa bước qua cửa, Tạ Chiêu Nguyên đã ngồi thẳng tắp bên giường, phất tay ra hiệu ta đóng cửa lại.

Hắn cởi chiếc áo bông dính , rồi cởi luôn áo lót, lộ ra tấm trắng trẻo rộng rãi, mơ hồ có vài vết cào hồng nhạt.

Là ta tối qua…

Ta lập tức thấy vành tai nóng lên, lát mở miệng hỏi: “Ngươi không bị sao?”

Trên mặt Tạ Chiêu Nguyên hơi mang vẻ bất cần: “Ta biết tổ mẫu định ta, nên cố ý mặc thật nhiều áo bông, bên trong còn treo hai túi .

Gia đinh thi hành gia pháp cũng bị ta mua chuộc, giơ cao đánh …”

Giọng hắn nhàng, nhưng lại ẩn chút lạnh lẽo.

Trong ta không khỏi chua xót.

Chốn thâm viện sâu thẳm, không có cha che chở, lại gặp phải một tổ mẫu thiên .

Nếu không biết tự bảo vệ , chỉ sợ đã sớm đầy tích.

Thấy ta lặng im, Tạ Chiêu Nguyên phẩy tay trước mặt ta.

Hắn cong môi cười : “Sao? Đau cho phu quân rồi à?”

Ta đánh hắn một cái. Hắn liền giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, mười ngón đan xen, nhạt giọng nói: “Không cần đau cho ta, ta quen rồi.”

Vừa dứt lời, hắn hôn lên thái dương ta, nụ hôn thoáng qua rồi biến mất.

Tim ta bỗng run lên một cái.

“Tạ Chiêu Nguyên, ngươi đừng vội đắc ý, cửa ải cha ta, ngươi vẫn chưa qua được đâu.”

Ánh hắn sâu thẳm, trầm xuống: “Yên tâm, nhạc phụ công chính nghiêm minh, định biết nên trừng ai.”

07

Ngày thứ ba khi cưới, tổ mẫu họ Tạ chuẩn bị mười cỗ xe ngựa lễ vật sính lễ, đích thân dẫn huynh đệ họ Tạ bước vào Tướng quân phủ.

Cha ta lấy cớ bệnh không tiếp, đích mẫu ta cũng chẳng cho sắc mặt tốt.

Tổ mẫu họ Tạ dù hạ cầu xin cũng không được.

Tạ Chiêu Nguyên đang nằm sấp trên ghế dài, gia đinh đang thi hành gia pháp.

Tạ Chiêu Ngọc bên cạnh, thần sắc ảm đạm.

Tổ mẫu nhà họ Tạ thấy ta, hiền hòa nắm tay ta: “Vân Sơ, hai huynh đệ chúng nó là do ta dạy dỗ không nghiêm, gây ra đại họa tày trời, tổ mẫu định dạy dỗ thật kỹ, rồi đích thân tới nhà cha con tạ tội.”

Tạ Chiêu Ngọc ngẩng đầu, giọng hơi bất phục: “Tổ mẫu, là tam đệ nói muốn đổi vợ, nay gạo đã nấu thành cơm, chi bằng cứ để sai thành đúng, để Vân Sơ làm vợ nó, dù sao bọn họ cũng đã…”

Ánh tổ mẫu họ Tạ bỗng sắc lạnh: “Nói thêm lời bậy nữa, ta đánh cả ngươi.”

kêu thảm của Tạ Chiêu Nguyên, mỗi lúc một cao.

Ta không nỡ: “Tổ mẫu, thật ra con…”

“Con không cần xin cho nó, thằng này bình thường hồ đồ cũng thôi đi, hôm nay làm ra chuyện này, ta thật hổ thẹn với song thân con.”

“Tổ mẫu, ý con là, sai là do cả hai huynh đệ bọn họ, sao người chỉ Tạ Chiêu Nguyên, còn hắn sao?”

Ta giơ tay, chỉ vào Tạ Chiêu Ngọc.

nói lâu nay tổ mẫu nhà họ Tạ thiên đại lang, nay xem ra quả không sai.

Nhưng n.g.ự.c ta nghẹn một hơi, không trút ra không được.

Vân Sơ, đừng được đằng chân lân đằng đầu.”

“Được rồi, đừng làm ầm, dừng tay.”

Gia đinh dừng tay.

Tạ Chiêu Nguyên từ ghế trượt xuống , trán rịn mồ hôi lạnh li ti, sớm đã rách nát, rỉ m.á.u tươi.

bên cạnh tổ mẫu lên : “Lão phu nhân, giờ thế này, chi bằng để cô Vân Sơ làm vợ tam công tử đi? Hôm qua Tô cô gây náo loạn như thế, bên đều dõi vào phủ ta, chi bằng toại ý đại lang, cưới Tô Uyển Ninh.”

“Nhưng hôm qua, tân lang rõ ràng là đại lang.”

“Nói ra là tam lang bệnh, huynh trưởng thay em đón dâu cũng hợp lý. Dù sao thiệp cưới ghi là Tạ – kết thân, cũng không sai hoàn toàn.”

“Nhưng hôm qua trước mặt khách khứa, ngươi nói Tô Uyển Ninh là phong lưu trái gió mà tam lang rước về…”

phịch xuống, tát mạnh vào mặt hai cái: “Là lão hồ đồ, lão nhầm, vốn cô Tô định gả cho đại lang, hai người trẻ giận dỗi, lão lại gõ nhầm uyên ương.”

Tổ mẫu nhà họ Tạ phất tay: “Ngươi đứng lên đi, không ngươi, tam lang, danh bại hoại, loại chuyện phong lưu thế này người ta dễ liên tưởng đến nó.”

Tim ta run, quay đầu nhìn Tạ Chiêu Nguyên, mặt hắn trắng bệch, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai, thật thê lương.

“Vân Sơ, con thấy thế nào? Xử lý theo cách của bà Thôi, được không?”

Tổ mẫu họ Tạ âu yếm nhìn ta.

Chủ tớ hai người họ từ lâu đã viết sẵn kịch bản, ta sao có thể nói không.

“Con theo tổ mẫu, chỉ là cha con bên ấy…”

“Tổ mẫu thu xếp.”

Mọi người giải tán, ta bảo hai gia đinh dìu Tạ Chiêu Nguyên vào phòng.

Vừa xoay người, vang lên giọng mỉa mai của nam nhân:

Vân Sơ, bình thường ngươi làm ra vẻ không gả ai ta, không ngờ đêm qua tam lang vừa bước vào, ngươi liền cởi áo nằm xuống, may mà ta không cưới ngươi.”

06

“Tạ Chiêu Ngọc, ngươi quên ai là người thả tam lang vào tối qua rồi sao?”

Bị ta chọc trúng chỗ yếu, sắc mặt hắn chợt khựng lại.

Ta vung tay áo, lạnh giọng nói: “Cửa ải cha ta, ngươi khó mà qua được. Ông ấy vì cứu ngươi – con rể tương lai này – mà gãy một chân. Nay ngươi lại đẩy ta cho tam lang, vậy ngươi phải trả lại ông ấy một chân phải.”

Tạ Chiêu Ngọc trừng to , lộ ra một tia sợ hãi.

Có tổ mẫu bảo hộ, hắn thuận buồm xuôi gió, chẳng biết trời cao đất dày, đúng là cần phải dạy dỗ một phen.

Ta xoay người bước vào phòng, kiểm tra thế của Tạ Chiêu Nguyên.

Gia đinh đã lui ra, ta vừa bước qua cửa, Tạ Chiêu Nguyên đã ngồi thẳng tắp bên giường, phất tay ra hiệu ta đóng cửa lại.

Hắn cởi chiếc áo bông dính , rồi cởi luôn áo lót, lộ ra tấm trắng trẻo rộng rãi, mơ hồ có vài vết cào hồng nhạt.

Là ta tối qua…

Ta lập tức thấy vành tai nóng lên, lát mở miệng hỏi: “Ngươi không bị sao?”

Trên mặt Tạ Chiêu Nguyên hơi mang vẻ bất cần: “Ta biết tổ mẫu định ta, nên cố ý mặc thật nhiều áo bông, bên trong còn treo hai túi .

Gia đinh thi hành gia pháp cũng bị ta mua chuộc, giơ cao đánh …”

Giọng hắn nhàng, nhưng lại ẩn chút lạnh lẽo.

Trong ta không khỏi chua xót.

Chốn thâm viện sâu thẳm, không có cha che chở, lại gặp phải một tổ mẫu thiên .

Nếu không biết tự bảo vệ , chỉ sợ đã sớm đầy tích.

Thấy ta lặng im, Tạ Chiêu Nguyên phẩy tay trước mặt ta.

Hắn cong môi cười : “Sao? Đau cho phu quân rồi à?”

Ta đánh hắn một cái. Hắn liền giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, mười ngón đan xen, nhạt giọng nói: “Không cần đau cho ta, ta quen rồi.”

Vừa dứt lời, hắn hôn lên thái dương ta, nụ hôn thoáng qua rồi biến mất.

Tim ta bỗng run lên một cái.

“Tạ Chiêu Nguyên, ngươi đừng vội đắc ý, cửa ải cha ta, ngươi vẫn chưa qua được đâu.”

Ánh hắn sâu thẳm, trầm xuống: “Yên tâm, nhạc phụ công chính nghiêm minh, định biết nên trừng ai.”

07

Ngày thứ ba khi cưới, tổ mẫu họ Tạ chuẩn bị mười cỗ xe ngựa lễ vật sính lễ, đích thân dẫn huynh đệ họ Tạ bước vào Tướng quân phủ.

Cha ta lấy cớ bệnh không tiếp, đích mẫu ta cũng chẳng cho sắc mặt tốt.

Tổ mẫu họ Tạ dù hạ cầu xin cũng không được.

Tùy chỉnh
Danh sách chương