Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50R1JFMfmi

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Người thừa kế nhà họ Hoắc, Hoắc Khải Huân, đột bị phanh phui chuyện kết bí mật và có con gái.
Anh lập tức lên tiếng đính .
“Không có chuyện kết bí mật, cũng không có con gái nào cả.”
“Mọi người đều biết, bao qua tôi luôn độc thân.”
Tôi nhìn mặt lạnh của anh trên màn hình tivi.
Lại nhìn sang con gái ấm ức, không hiểu chuyện gì, lén lút lau nước mắt.
Nhiều chấp niệm, bỗng chốc hoàn toàn buông bỏ.
Khi anh trở về nhà, tôi không còn như đây, dẫn con gái ra đón anh.
Cũng không còn háo hức mong đợi, cảm giác gặp lại như mới cưới.
Thay vào đó, tôi mở lại tin nhắn vừa nhận được.
Một tờ giấy xác nhận phẫu thuật thắt ống dẫn tinh sáu ngày , và một câu:
“Chỉ cần em đồng ý, từ về sau, Đồng Đồng sẽ là đứa con duy nhất của anh.”
Nước mắt tuôn rơi, tôi nhắn lại:
“Đến đón em đi, em không lại nhà họ Hoắc nữa.”
1.
Tôi nhìn vào màn hình, mặt anh tuấn nhưng lạnh của Hoắc Khải Huân hiện rõ trong ống kính.
Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy có chút bàng hoàng không thể diễn tả.
Anh là người tính cách lạnh , nổi tiếng là kẻ thâm sâu khó lường, vui buồn không lộ ra ngoài.
Thế nhưng lại không hoàn toàn giống như đồn thổi ngoài.
Một kẻ cuồng công việc, khắc kỷ và khắc nghiệt đến mức kiềm chế dục vọng.
Thực tế, Hoắc Khải Huân luôn có ham mạnh mẽ, nhu cầu trong chuyện đó cao.
khi đi công tác, anh không để tâm đến nước mắt và van xin của tôi.
Dùng cà vạt trói chặt cổ tay tôi, giam cầm tôi dưới thân anh, và làm đến bốn lần.
Cuối cùng, tôi không kiềm được cắn vào cổ anh, để lại dấu răng.
Giờ đây, hẳn nơi đó vẫn còn vết tích.
Chiếc cà vạt xanh đậm với họa tiết chìm tinh xảo anh đeo.
Là món quà kỷ niệm ngày cưới do tay tôi chọn.
Đây là thứ tư chúng tôi kết .
Chúng tôi có một cô con gái đáng yêu.
Con vừa tròn tuổi.
Thế nhưng bây giờ, người chồng trên danh nghĩa của tôi, Hoắc Khải Huân.
Vừa mới lạnh và nghiêm túc lên tiếng truyền thông.
“Không có chuyện kết bí mật, cũng không có con gái nào cả.”
“Mọi người đều biết, bao qua tôi luôn độc thân.”
Anh đưa tay đẩy gọng kính viền vàng trên sống mũi cao thẳng của mình.
Trong đôi mắt sâu thẳm ấy hiện lên một tia lạnh lẽo đến rợn người.
Như thể xuyên qua màn hình, ánh mắt băng giá ấy rơi thẳng vào mặt tôi.
“Khuyên kẻ có lòng dạ bất đừng mơ mộng hão huyền, tự chuốc lấy nhục.”
2.
Hoắc Khải Huân vừa dứt liền đột ngột lên.
Vệ sĩ và trợ lý thân cận của anh lập tức đẩy đám đông ra xa, bảo vệ anh lên xe rời khỏi hiện trường.
Tôi cứng đờ người, lặng lẽ tắt tivi.
Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn chiếc đèn nơi góc phòng phát ra ánh sáng mờ nhạt, lạnh lẽo.
Nhưng đúng lúc đó, tôi đột nghe thấy một tiếng nức nở khe khẽ.
Quay phắt lại, tôi thấy con gái của mình.
Gương mặt đẫm nước mắt, ấm ức và bối rối, yên không nhúc nhích.
“Đồng Đồng?”
Tôi vội lên, nhanh chóng bước đến ôm chầm lấy con .
“Sao con không ngủ, lại lén chạy xuống đây?”
mặt đẫm nước mắt của Đồng Đồng áp vào ngực tôi, đôi môi mím chặt, nghẹn ngào hỏi:
“ ơi, sao nói không có con gái?”
“Nếu không có con gái, vậy Đồng Đồng là gì?”
Lòng tôi như bị hàng ngàn lưỡi dao đâm xuyên qua trong khoảnh khắc đó.
Hoắc Khải Huân vốn là người nghiêm nghị, ít nói.
Dù yêu thương Đồng Đồng nhưng anh ít khi nhà và chẳng mấy khi mỉm cười.
Đồng Đồng tuy luôn ngưỡng mộ anh, nhưng cũng có chút e dè.
Vì thế, con nhạy cảm hơn đứa trẻ khác.
Nước mắt tôi lại tuôn rơi, như thể chấp niệm tôi đã gắng gượng bao bỗng tan biến, vỡ vụn thành từng mảnh .
Tôi nhàng lau nước mắt trên mặt nhắn của con.
“Đồng Đồng, con có cùng rời khỏi đây không?”
“Chúng ta sẽ đi đâu ạ?”
“Chúng ta còn quay về nhà nữa không?”
Tôi cúi xuống, khẽ mỉm cười:
“Không về nữa.”
“Đây không phải là nhà của chúng ta.”
Tôi nhìn Đồng Đồng, nghiêm túc nói với con:
“Đây là nhà của chú Hoắc.”
“ con mình đã đây quá lâu, làm phiền chú ấy rồi.”
“Vì vậy, giờ là lúc rời đi và trở về nhà của chúng ta.”
Đồng Đồng gật , dường như hiểu cũng không hoàn toàn hiểu, giọng non nớt đáp lại:
“Đồng Đồng nghe , đi đâu, Đồng Đồng đi đó.”
“Ngoan lắm.”
Tôi ôm con quay lại phòng ngủ, yêu thương lên mặt của con.
“Ngủ đi, sẽ đây con.”
Đồng Đồng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ánh mắt tôi lại dừng lại nơi chiếc khung trên tủ giường của con.
Đó là bức gia đình người duy nhất của chúng tôi.
Trong , Hoắc Khải Huân ngồi thẳng, gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh thường thấy.
Tôi ôm Đồng Đồng vừa tròn một tuổi, nụ cười e thẹn nhưng đầy hạnh phúc.
Cơ thể tôi hơi nghiêng về phía Hoắc Khải Huân.
Nhưng anh, không nghiêng về phía tôi.
Khi Đồng Đồng đã ngủ say, tôi nhàng lấy chiếc khung , rời khỏi phòng.
Lúc dùng kéo cắt tấm , tôi mới đột bừng tỉnh.
Hóa ra, ngay từ , khoảng trống giữa hai chúng tôi trong bức ấy.
Là để hôm , có thể dễ dàng cắt nó ra dọc theo khoảng cách đó.
3.
Một tuần sau, Hoắc Khải Huân đi công tác trở về.
Anh về đến nhà thì đã là mười giờ tối.
Nếu là đây, dù muộn đến đâu, tôi và Đồng Đồng cũng sẽ chờ anh về nhà.
Nhưng tối , Đồng Đồng đã tắm rửa sạch sẽ và ngủ say từ lâu.
Còn tôi không trong phòng ngủ , chuyển sang phòng trên tầng hai.
Khi tiếng động cơ xe quen thuộc vang lên, tôi trên ban công phòng , thẫn thờ nhìn vào tin nhắn nhận được sáu ngày .
Tờ giấy xác nhận phẫu thuật thắt ống dẫn tinh dành cho nam giới.
Mỗi lần mở ra xem, hốc mắt tôi lại nhói đau, nước mắt không kìm được trào ra.
“Mạn Quân, chỉ cần em đồng ý, em gật một cái.”
“Anh sẽ coi Đồng Đồng như con ruột của mình.”
“Từ về sau, con sẽ là con gái duy nhất của anh, không, là đứa con duy nhất của anh.”
Tôi nhìn dòng chữ ấy, nhìn lâu, lâu.
Cho đến khi màn hình tự động tối lại.
Cho đến khi tiếng bước chân của Hoắc Khải Huân vang lên trên cầu thang.
Cho đến khi anh bước xuống từ phòng ngủ trên tầng .
ngoài cửa phòng nơi tôi .
Rồi tiếng gõ cửa vang lên.
“Mạn Quân, mở cửa ra.”
Tôi vội lau nước mắt, nhét điện thoại xuống dưới gối.
“Em ngủ rồi, có gì mai nói được không…”
Nhưng tôi còn chưa kịp nói hết câu.
Cửa phòng đã bị anh mở ra từ ngoài.
Ban tôi hơi sững sờ, nhưng nhanh đã tỉnh táo lại.
Đây là nhà của Hoắc Khải Huân, căn nhà thuộc về anh.
Anh đương có quyền hoàn toàn nơi này.
“Sao em lại chuyển sang phòng ?”
Giọng anh có chút không vui, lạnh hơn thường ngày.
Tôi từ từ ngồi dậy, ngẩng nhìn anh.
Chuyến bay dài khiến mặt anh còn phảng phất vẻ mệt mỏi.
Anh vừa nói vừa đưa tay xoa giữa chân mày, giọng nói hơi khàn đặc.
Tôi cố phớt lờ chút xót xa còn sót lại trong lòng, quay ánh mắt đi chỗ khác.
“Dạo này em không khỏe, sợ lây sang anh.”
“Anh không để tâm mấy chuyện đó. Quay lại phòng ngủ đi.”
Anh nói xong, thấy tôi vẫn ngồi yên trên giường không động đậy, chân mày anh khẽ nhíu lại.
“Mạn Quân?”
“Em ngủ rồi, anh cũng nghỉ sớm đi.”
Hoắc Khải Huân không trả , bước thẳng đến giường.
Anh cúi xuống, bất ngờ bế tôi lên.
“Một tuần rồi, em không nhớ anh sao?”
Vừa nói, anh đã cúi tôi.
Nhưng tôi nghiêng mặt tránh đi.
Sự ngạc thoáng hiện trên gương mặt anh, nhanh đã biến thành sự không hài lòng.
“Chu Mạn Quân.”
“Em lại giận dỗi chuyện gì đây?”