Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Anh căn bản không quan tâm đến người anh em là tôi, nếu như vậy tôi không cần phải nương với anh .

5

biết tôi nghỉ việc ở công ty đó, vui đến mức không khép miệng.

Ông sớm mong tôi nhà, tiếp quản công việc kinh doanh gia đình.

Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý.

Nhưng đúng lúc này, tôi nhớ ra một chuyện, lá bùa hộ mệnh mẹ để lại cho tôi, vẫn còn ở công ty đó!

Đó là kỷ vật mẹ để lại cho tôi, nói gì thì nói phải lấy .

Tôi vội vàng chạy công ty, kết quả chặn lại ở cửa.

“Ối, không phải Giang sao, rời công ty sống không nổi, lại muốn mặt dày mày dạn quay cầu xin sếp à?” Giọng điệu mỉa mai , nghe mà tôi nhíu chặt mày.

“Tôi lấy .” Tôi lười đôi co với .

thằng nhãi này, vẫn còn ghi hận cú đá đó tôi, làm sao có thể dễ dàng cho tôi ?

“Lấy ? Lấy gì cơ? Tao thấy mày muốn quay lại ăn trộm thì có?” cố tình gây sự, giọng nói cố ý nói to sợ người khác không nghe thấy.

Trong lòng tôi bực bội vô cùng, đang định cho biết một chút, thì từ trong công ty lại có thêm mấy người đàn ông ra.

Mấy kẻ này đều là lũ ruồi nhặng thường ngày vây quanh Như, từng tên một hăng như gà chọi.

“Giang , mày có ngày hôm nay à? Còn muốn quay lại công ty? Nằm mơ !”

“Nói cho mày biết, sau này đừng xuất hiện mặt bọn tao , nếu không gặp mày lần nào đánh mày lần đó!”

Bọn họ vây tôi giữa, từng tên một xoa mài chân, xem bộ dạng là muốn đánh tôi.

càng đắc ý vênh váo đến mặt tôi, khuôn mặt đó, quả thực đáng ăn đòn.

“Sao nào, Giang , mày không phải rất giỏi sao? Sao bây giờ không giỏi rồi?”

Tôi lạnh lùng , không nói gì.

Lũ khốn này, thật sự nghĩ tôi dễ bắt nạt?

Tôi khởi động cổ , chuẩn dạy dỗ cho đám không biết trời cao đất dày này một bài học.

Nhưng người đông quá, hai tôi khó địch lại bốn , trên người đánh mấy cái.

rồi, đừng đánh !” đột nhiên hô dừng, sau đó tôi với nụ cười nham hiểm: “Giang , muốn lấy lại đúng không? Đơn giản, quỳ xuống, sủa tiếng chó, tao sẽ suy nghĩ xem sao.”

Tôi nén đau, đứng thẳng người dậy, ánh sắc như dao găm chằm chằm .

Đúng lúc này, Như và sếp cùng nhau ra từ công ty.

Trong sếp đang cầm lá bùa hộ mệnh mẹ để lại cho tôi!

“Giang , anh muốn cái này?” Giọng Như, ánh mắt sắc lẹm xen lẫn châm chọc.

Tôi chằm chằm , gằn từng chữ: “Trả, , lại, , cho, tôi.”

Như cười phá lên: “Muốn à? thôi, quỳ xuống, sủa tiếng chó, tôi sẽ đưa cho anh.”

Tôi hung hăng trừng , người phụ nữ này, thật sự độc ác đến tận cùng!

Sếp cau mày, ném “bộp” lá bùa xuống đất, sau đó nhấc chân, hung hăng giẫm lên.

“Giang , tôi nói cho biết! Đừng tưởng công ty rời khỏi là không hoạt động ! Bây giờ chúng tôi có đối tác tác mới, tiền kiếm một năm, còn nhiều hơn mấy năm cộng lại! , cút cho tôi!”

Đợi tôi đến nhà, hỏi ra mới biết, cái gọi là “đối tác tác mới” trong miệng sếp, lại chính là công ty nhà chúng tôi!

Sau này tôi mới biết, tôi sợ tôi không nỡ rời công ty cũ, nên đặc biệt chủ động nói muốn tác với anh .

Như vậy đợi khi tôi tiếp quản công ty, vẫn có thể có quan hệ làm ăn với họ.

tôi vì muốn tránh hiềm nghi, nên chưa bao giờ cầu xin tôi.

Ai ngờ cơ hội này lại phát huy tác dụng.

Tôi nói với , ngày tác đó tôi sẽ đại diện công ty đàm phán.

Hôm đó, tôi đến phòng họp, sếp dẫn theo Như, và mấy người sớm đợi ở đó.

Tôi đường hoàng đẩy cửa bước , đối mặt với ánh kinh ngạc bọn họ.

6

Sếp đập mạnh bàn một cái, bật dậy khỏi ghế, chỉ mũi tôi mắng: “Giang ! Mẹ kiếp còn mặt mũi đến à? Cút ngay ra ngoài cho tôi!”

Anh nước miếng văng tung tóe, như muốn trút hết mọi cơn tức giận đó ra: “ là nơi nên đến sao? Còn dám đến gây rối, tin tôi cho không ngóc đầu lên không!”

Tôi đảo , người này sao vẫn như quả pháo vậy, châm là nổ.

“Tôi đến để bàn chuyện tác.” Tôi thản nhiên nói.

tác? Với anh?”

Như “Xì” một tiếng cười phá lên, vẻ mặt đó, khinh bỉ biết bao nhiêu: “Một thằng vô dụng đuổi ra đường như anh, mà còn muốn bàn chuyện tác? Anh xứng sao?”

như tiêm máu gà, trợn tròn: “Tao nói gì? Mày còn dám đến , tao gặp mày lần nào đánh mày lần đó! Sao, ngứa đòn à?”

Lũ người này, đúng là chó người thấp.

Tôi cười lạnh một tiếng, gác chân lên bàn họp.

Sếp tức đến mặt xanh mét: “Mẹ kiếp bỏ chân xuống cho tôi! Còn không cút, tôi thật sự không khách sáo đâu!”

“Sao, muốn đuổi tôi ?” Tôi nhướng mày, đang định nói gì đó thì cửa phòng họp đột nhiên mở ra.

Trợ tôi, chú Vương, bước .

Tùy chỉnh
Danh sách chương