Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Sau giờ làm, tôi rảnh rỗi lướt mạng xã hội, tình cờ thấy một bài đăng.

Chủ bài đăng hỏi: [Hôm nay đi khám thai, tôi phát hiện đứa bé trong bụng có vấn đề phải phá bỏ nhưng bố mẹ tôi lại rất thích đứa bé này, tôi phải làm thế nào để đổ cho người khác đây?]

Khi nhìn ý nghĩ đen này, tôi thầm nghĩ chắc lại là trò câu view.

Mấy bài đăng bây giờ đúng là càng ngày càng không có giới hạn, vì để câu view mà chuyện gì cũng dám bịa đặt.

Tuy , vì tò mò mà tôi vẫn bấm vào xem.

Bài đăng mới đăng được vài tiếng, địa chỉ IP của chủ bài đăng lại trùng với nơi tôi ở.

Phần chưa có nhiều, đa số đều là chỉ trích chủ bài đăng vì câu like mà không biết giới hạn.

Tôi lướt qua, không ngờ ở dưới cùng lại có một sự đang giúp chủ bài đăng đưa ra ý kiến.

[Cô có thể tìm cơ hội cho người nhà, đồng nghiệp hoặc bạn bè sờ bụng của mình, sau đó vô tình vờ đau bụng, sau khi sảy thai thì đổ cho người đó, còn có thể được một khoản tiền bồi thường nữa.]

Khi nhìn này sự nghiêm túc chỉ kế cho chủ bài đăng thì đã khiến tôi chấn động tam quan.

Tôi nhìn thấy bên dưới còn có dấu like của tác , tôi càng không thể tin nổi.

Sau khi lướt xong bài đăng này, tôi chìm vào giấc ngủ vì ngày mai tôi còn có cuộc họp sớm.

Sáng hôm sau vừa đến ty, tôi bắt đầu bận rộn làm mà đã sớm quên bài đăng hôm qua.

Đến giờ nghỉ trưa, người tụ tập trò chuyện phiếm.

Tôi vừa định chia sẻ bài đăng hủy hoại tam quan hôm qua thì đồng nghiệp Vương Điềm Điềm đã mở lời trước.

Cô ta đã mang thai gần bốn tháng, vừa xoa bụng vừa nói: “Bụng tôi càng ngày càng lộ rõ rồi, mấy hôm nay đã cảm được thai động rồi, tôi có cảm giác đứa bé này rất hiếu động!”

Các đồng nghiệp đua nhau mừng cô ta.

“Điềm Điềm, theo kinh nghiệm của tôi thì chắc chắn cái thai này là một bé trai bụ bẫm rồi.”

“Hiếu động mới tốt chứ! Chứng tỏ là bé khỏe mạnh!”

“Đúng rồi đó, chị Điềm Điềm, chắc chắn chị sẽ sinh ra một đứa bé đáng yêu!”

Cô ta vừa xoa bụng vừa nói: “Sinh con trai hay con gái cũng được, chủ yếu là mấy trước tôi cứ mãi lo sự nghiệp, hai nay mới nghĩ đến chuyện có con, nhà tôi coi trọng lắm! Họ muốn tôi ở nhà nhưng tôi không yên tâm mấy chuyện ty nên định đợi hết tháng này tôi mới nghỉ thai sản!”

“Chị Điềm Điềm, chị cũng quá tận tâm với rồi đó, chị vẫn nên đặt sức khỏe lên hàng đầu chứ!”

“Đúng vậy đúng vậy, người khác cũng tranh thủ nghỉ ngơi, sao cô lại tranh thủ đi làm vậy chứ!”

Tôi nhìn cô ta vừa xoa bụng vừa nói chuyện vui vẻ, người cũng đang chân thành cho cô ta nên đành nuốt lại bài đăng vừa định chia sẻ, sao thì cô ta cũng là một mang thai.

Tiếng chuông đồng hồ ở phòng trà vang lên vài tiếng, báo hiệu đến giờ làm .

người đều phủi phủi vụn bánh quy trên người, rồi cầm ly cà phê chuẩn bị về chỗ làm.

Đột Vương Điềm Điềm lén lút kéo tôi sang một bên: “Tiểu Nan, thai của chị ngày càng rồi, chắc phải nghỉ thai sản thôi, chị đi rồi, dự án này nhất định phải có người dẫn đầu thay thế, chị đoán chắc chắn là em rồi! Chị nhìn em là ưng nhất đó! Chị vừa nhìn là thấy thấy em rất có duyên rồi!”

Cô ta mỉm mừng tôi: “Em là người có năng lực nhất trong lứa trẻ lần này, chị phải mất mấy trời mới lên được trưởng nhóm, không như em, mới vào làm mấy tháng mà đã được Tổng giám đốc khen trong cuộc họp nhiều lần!”

Cô ta nịnh bợ không ngớt, tôi chỉ biết đáp lại vài tiếng khan, rồi nói thêm vài câu khách sáo xã giao: “Chị Điềm Điềm, em vẫn phải học hỏi chị nhiều! sao chị cũng có kinh nghiệm hơn, vả lại chị xem bây giờ chị đã có con, sự nghiệp và gia đình đều viên mãn!”

Tôi vừa nói xong định nhấc chân rời đi, cô ta lại kéo tôi lại: “Em gái ngoan, khách sáo với chị làm gì, chị gọi em lại là muốn em lấy vía may của chị!”

Tôi hơi nghi hoặc, lấy vía may gì cơ?

“Em xem cái bụng bầu tròn vo của chị này, ngay cả người trong nhà cũng nói, bụng chị toàn là khí, người xưa nói đây là bụng khí, ai sờ vào là sẽ có vận may. Hôm nay chị lén lút chặn em lại, chính là muốn em lấy vía của chị, em sờ thử xem, chuyện thăng chức lên trưởng nhóm là chắc chắn rồi!”

Cô ta ưỡn bụng lên, mặt đầy vẻ mong chờ.

Ngay khoảnh khắc nghe cô ta nói câu đó, chuông báo động trong lòng tôi vang lên dữ dội, lập tức liên tưởng đến bài đăng tôi lướt được qua, mang thai muốn sảy thai, cố ý để người khác sờ bụng rồi đổ cho họ.

Tôi đờ người ra một giây, nhìn cô ta với đôi mắt sáng rực dán chặt vào tay tôi, sự có chút quái lạ.

Đề phòng người thì không thể không có, suy đoán quá mức về người khác là không đúng nhưng tôi vẫn xua tay.

“Chị ơi, em cảm ơn ý tốt của chị nhưng tay em lại chạm vào máy tính này, rồi lại chạm vào máy kia, em sợ tay có vi khuẩn không sạch sẽ thì không tốt cho em bé! Chị là mang thai vẫn nên cẩn thận một chút!”

Đột nụ trên mặt cô ta cứng đờ, ánh mắt cũng sầm đi vài phần.

Tôi nhạy bén ra sự thay đổi trong biểu cảm của cô ta.

Rất nhanh, cô ta lại vờ hào phóng nói: “Sợ gì chứ! Em sờ qua lớp áo thôi, có làm sao đâu, vả lại cách một lớp da bụng thì em bé có chuyện gì được chứ!”

Nếu không lướt được bài đăng kia, chắc chắn tôi sẽ không nghĩ nhiều mà còn sẽ ngây thơ cảm ơn cô ta.

Nhưng vừa nghĩ đến bài đăng đó, tôi lại thấy hành vi của cô ta càng ngày càng bất thường: “Thôi được rồi! Cảm ơn ý tốt của chị nhưng đợi chị sinh em bé ra, đến tiệc đầy tháng, em nhất định sẽ lấy vía may ! Tổng giám đốc Lý đến rồi, chúng ta mau về chỗ làm đi thôi!”

Sau giờ làm, tôi rảnh rỗi lướt mạng xã hội, tình cờ thấy một bài đăng.

Chủ bài đăng hỏi: [Hôm nay đi khám thai, tôi phát hiện đứa bé trong bụng có vấn đề phải phá bỏ nhưng bố mẹ tôi lại rất thích đứa bé này, tôi phải làm thế nào để đổ cho người khác đây?]

Khi nhìn ý nghĩ đen này, tôi thầm nghĩ chắc lại là trò câu view.

Mấy bài đăng bây giờ đúng là càng ngày càng không có giới hạn, vì để câu view mà chuyện gì cũng dám bịa đặt.

Tuy , vì tò mò mà tôi vẫn bấm vào xem.

Bài đăng mới đăng được vài tiếng, địa chỉ IP của chủ bài đăng lại trùng với nơi tôi ở.

Phần chưa có nhiều, đa số đều là chỉ trích chủ bài đăng vì câu like mà không biết giới hạn.

Tôi lướt qua, không ngờ ở dưới cùng lại có một sự đang giúp chủ bài đăng đưa ra ý kiến.

[Cô có thể tìm cơ hội cho người nhà, đồng nghiệp hoặc bạn bè sờ bụng của mình, sau đó vô tình vờ đau bụng, sau khi sảy thai thì đổ cho người đó, còn có thể được một khoản tiền bồi thường nữa.]

Khi nhìn này sự nghiêm túc chỉ kế cho chủ bài đăng thì đã khiến tôi chấn động tam quan.

Tôi nhìn thấy bên dưới còn có dấu like của tác , tôi càng không thể tin nổi.

Sau khi lướt xong bài đăng này, tôi chìm vào giấc ngủ vì ngày mai tôi còn có cuộc họp sớm.

Sáng hôm sau vừa đến ty, tôi bắt đầu bận rộn làm mà đã sớm quên bài đăng hôm qua.

Đến giờ nghỉ trưa, người tụ tập trò chuyện phiếm.

Tôi vừa định chia sẻ bài đăng hủy hoại tam quan hôm qua thì đồng nghiệp Vương Điềm Điềm đã mở lời trước.

Cô ta đã mang thai gần bốn tháng, vừa xoa bụng vừa nói: “Bụng tôi càng ngày càng lộ rõ rồi, mấy hôm nay đã cảm được thai động rồi, tôi có cảm giác đứa bé này rất hiếu động!”

Các đồng nghiệp đua nhau mừng cô ta.

“Điềm Điềm, theo kinh nghiệm của tôi thì chắc chắn cái thai này là một bé trai bụ bẫm rồi.”

“Hiếu động mới tốt chứ! Chứng tỏ là bé khỏe mạnh!”

“Đúng rồi đó, chị Điềm Điềm, chắc chắn chị sẽ sinh ra một đứa bé đáng yêu!”

Cô ta vừa xoa bụng vừa nói: “Sinh con trai hay con gái cũng được, chủ yếu là mấy trước tôi cứ mãi lo sự nghiệp, hai nay mới nghĩ đến chuyện có con, nhà tôi coi trọng lắm! Họ muốn tôi ở nhà nhưng tôi không yên tâm mấy chuyện ty nên định đợi hết tháng này tôi mới nghỉ thai sản!”

“Chị Điềm Điềm, chị cũng quá tận tâm với rồi đó, chị vẫn nên đặt sức khỏe lên hàng đầu chứ!”

“Đúng vậy đúng vậy, người khác cũng tranh thủ nghỉ ngơi, sao cô lại tranh thủ đi làm vậy chứ!”

Tôi nhìn cô ta vừa xoa bụng vừa nói chuyện vui vẻ, người cũng đang chân thành cho cô ta nên đành nuốt lại bài đăng vừa định chia sẻ, sao thì cô ta cũng là một mang thai.

Tiếng chuông đồng hồ ở phòng trà vang lên vài tiếng, báo hiệu đến giờ làm .

người đều phủi phủi vụn bánh quy trên người, rồi cầm ly cà phê chuẩn bị về chỗ làm.

Đột Vương Điềm Điềm lén lút kéo tôi sang một bên: “Tiểu Nan, thai của chị ngày càng rồi, chắc phải nghỉ thai sản thôi, chị đi rồi, dự án này nhất định phải có người dẫn đầu thay thế, chị đoán chắc chắn là em rồi! Chị nhìn em là ưng nhất đó! Chị vừa nhìn là thấy thấy em rất có duyên rồi!”

Cô ta mỉm mừng tôi: “Em là người có năng lực nhất trong lứa trẻ lần này, chị phải mất mấy trời mới lên được trưởng nhóm, không như em, mới vào làm mấy tháng mà đã được Tổng giám đốc khen trong cuộc họp nhiều lần!”

Cô ta nịnh bợ không ngớt, tôi chỉ biết đáp lại vài tiếng khan, rồi nói thêm vài câu khách sáo xã giao: “Chị Điềm Điềm, em vẫn phải học hỏi chị nhiều! sao chị cũng có kinh nghiệm hơn, vả lại chị xem bây giờ chị đã có con, sự nghiệp và gia đình đều viên mãn!”

Tôi vừa nói xong định nhấc chân rời đi, cô ta lại kéo tôi lại: “Em gái ngoan, khách sáo với chị làm gì, chị gọi em lại là muốn em lấy vía may của chị!”

Tôi hơi nghi hoặc, lấy vía may gì cơ?

“Em xem cái bụng bầu tròn vo của chị này, ngay cả người trong nhà cũng nói, bụng chị toàn là khí, người xưa nói đây là bụng khí, ai sờ vào là sẽ có vận may. Hôm nay chị lén lút chặn em lại, chính là muốn em lấy vía của chị, em sờ thử xem, chuyện thăng chức lên trưởng nhóm là chắc chắn rồi!”

Cô ta ưỡn bụng lên, mặt đầy vẻ mong chờ.

Ngay khoảnh khắc nghe cô ta nói câu đó, chuông báo động trong lòng tôi vang lên dữ dội, lập tức liên tưởng đến bài đăng tôi lướt được qua, mang thai muốn sảy thai, cố ý để người khác sờ bụng rồi đổ cho họ.

Tôi đờ người ra một giây, nhìn cô ta với đôi mắt sáng rực dán chặt vào tay tôi, sự có chút quái lạ.

Đề phòng người thì không thể không có, suy đoán quá mức về người khác là không đúng nhưng tôi vẫn xua tay.

“Chị ơi, em cảm ơn ý tốt của chị nhưng tay em lại chạm vào máy tính này, rồi lại chạm vào máy kia, em sợ tay có vi khuẩn không sạch sẽ thì không tốt cho em bé! Chị là mang thai vẫn nên cẩn thận một chút!”

Đột nụ trên mặt cô ta cứng đờ, ánh mắt cũng sầm đi vài phần.

Tôi nhạy bén ra sự thay đổi trong biểu cảm của cô ta.

Rất nhanh, cô ta lại vờ hào phóng nói: “Sợ gì chứ! Em sờ qua lớp áo thôi, có làm sao đâu, vả lại cách một lớp da bụng thì em bé có chuyện gì được chứ!”

Nếu không lướt được bài đăng kia, chắc chắn tôi sẽ không nghĩ nhiều mà còn sẽ ngây thơ cảm ơn cô ta.

Nhưng vừa nghĩ đến bài đăng đó, tôi lại thấy hành vi của cô ta càng ngày càng bất thường: “Thôi được rồi! Cảm ơn ý tốt của chị nhưng đợi chị sinh em bé ra, đến tiệc đầy tháng, em nhất định sẽ lấy vía may ! Tổng giám đốc Lý đến rồi, chúng ta mau về chỗ làm đi thôi!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương