Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Tôi bất lực bưng bát mì :
“Há miệng ra.”
“Ah——”
Bùi Mục Dã ngoan ngoãn há miệng, một đứa trẻ ngoan ngoãn phối hợp, từng miếng từng miếng ăn hết sạch bát mì.
Sau khi ăn xong và rửa mặt, anh lại rút ra một cuốn sách truyện cổ tích, đưa cho tôi:
“Kể chuyện cho anh nghe.”
Anh vẻ mặt đương nhiên.
Tôi không nhịn được nhắc nhở:
“Mục Dã ca, anh thất tình, không mất trí đâu.”
Bùi Mục Dã thở dài, lấy điện thoại ra…
“Được , được , tôi kể!” Tôi thở dài chịu thua, không thể lý một người vừa thất tình vừa thích gây rắc rối.
Tôi mở cuốn sách ra, sững người một , tưởng sách lậu. Nhưng bìa hình minh họa đều tinh xảo, không giống sách lậu nào.
Bùi Mục Dã thúc giục tôi.
Tôi định thần lại và bắt đọc:
“Trong một khu rừng xa xôi, có một thợ săn thông minh tên Gargamel.
Một ngày nọ, anh ta nhặt được một xanh nhỏ…”
Bùi Mục Dã chen ngang:
“Và nhặt được khi còn nhỏ!”
“… Nhưng xanh , nó Gargamel sẽ ăn mất , nên nó bỏ chạy.”
Bùi Mục Dã lẩm bẩm:
“Đồ vô ơn!”
“Nhiều năm sau, xanh gặp lại Gargamel. đã lớn, đầy dũng khí, không còn Gargamel nữa.
“Thế họ sống vui vẻ bên nhau…”
Kể xong câu chuyện, tôi khép cuốn sách lại.
Ngẩng , tôi thấy khuôn mặt của Bùi Mục Dã đã tiến sát lại bao giờ, gần mức thở của chúng tôi quấn lấy nhau.
“Thế còn em? Noãn Noãn.” Anh hỏi. “Bây giờ em có dũng khí không?”
Đối mặt người mà tôi thầm mến bao năm nay, ánh anh ấy gần mức đốt cháy tôi, tôi đỏ bừng mặt theo bản năng.
Phản ứng thứ hai muốn lùi lại.
Nhưng không kịp.
Tay anh vòng qua lưng tôi, ấn nhẹ vào phía sau lưng, cắt đứt đường lùi của tôi.
“Đừng nghĩ việc lảng tránh, cũng đừng nghĩ việc lừa anh nữa.
“ Noãn Noãn, rốt cuộc em có cảm giác nào anh không?”
Tôi nóng bàn tay anh trên lưng làm bối rối.
Tôi lần này anh lại đang đùa giỡn tôi, giống cách anh vừa đi xem vừa chọc ghẹo tôi đây.
Tôi không biết trả lời thế nào, cũng không dám đối diện ánh anh, đành cúi đầy lúng túng.
Anh lại tiến gần hơn, thở ấm áp phả vào tai tôi, khiến tôi cảm thấy tê dại, nhịp tim hoàn toàn anh khống chế.
“ Noãn Noãn, anh có ý đồ em, luôn luôn có.”
15
“ lần tiên nhìn thấy em bên lề đường, anh đã có ý nghĩ không đứng đắn em, muốn biến em thành người của riêng anh.
“Nhưng em khi đó còn quá nhỏ, lại quá nhút nhát, anh làm em hoảng .
“ Noãn Noãn, bây giờ em không có cơ hội chạy trốn nữa.”
Những nụ hôn ấm áp rơi trên mặt tôi, từng một di chuyển, cuối cùng dừng lại trên môi tôi.
óc tôi trở nên hỗn loạn. Nhưng… làm có thể chứ?
Làm có thể…
Bùi Mục Dã rời ra một , khóe anh nhuốm màu hồng nhạt, trông quyến rũ c.h.ế.t người.
“Anh đã tỏ rõ , em vẫn không nhận ra ?”
Ai lại cởi áo mặt người ngoài trong phòng khách?
Ai lại để một cô gái chẳng mấy thân thiết vào phòng ngủ của , còn dễ dàng tìm thấy lá thư tình giấu kín bấy lâu?
Anh còn thiếu đứng mặt tôi mà : “ Noãn Noãn, anh thích em.”
Nhưng tôi quá nhút nhát, năm năm vì bạn học khiêu khích mà co lại, không dám bước ra khỏi thế giới của bản thân.
Tỏ tình thẳng thắn làm tôi hãi, nên anh dẫn dắt.
Ban , anh còn nghĩ có nhiều thời gian, nhưng tôi lại có bạn trai? Thậm chí mặt anh còn nắm tay người khác?
Kế hoạch dẫn dắt tan vỡ trong phút chốc, anh không thể chờ thêm được nữa.
nên anh bắt gợi ý, chuẩn tranh đoạt, thậm chí còn sẵn sàng làm kẻ thứ ba nếu không thể có được tôi.
Cho khi trong buổi tiệc, anh biết người đàn ông kia không bạn trai tôi, cái cớ để che giấu anh.
Tốt lắm, không cần làm kẻ thứ ba nữa.
Noãn Noãn, em không còn cơ hội trốn nữa.
“Noãn Noãn, nếu em không muốn, thì đẩy anh ra đi.”
Bùi Mục Dã thì thầm bên môi tôi, lại cúi xuống hôn thêm lần nữa.
Phía bên ngoài cửa sổ, pháo hoa Tết nổ tung rực rỡ.
“Em ơi, còn cơm không? Anh đói .”
Tiếng của bất ngờ vang khiến tôi theo phản xạ đẩy mạnh Bùi Mục Dã ra.
Nhưng không được.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế áp tôi trên sofa, nhìn tôi, nhướng mày.
Dường ánh anh : Thật sự đẩy anh ? Nhưng dù em có đẩy, anh cũng không đi đâu.
Tôi hoảng hốt, hạ giọng:
“ xuống !”
“Ồ, thì ?”
Bùi Mục Dã chẳng khác gì một kẻ vô lại, tốn cúi xuống hôn nhẹ môi tôi thêm vài lần.
“Ngại ngùng cũng đâu chuyện của chúng ta.”
Một lúc lâu im lặng, giọng của lại vang :
“… nhà để lại cho hai người, tôi đi nhé?”