Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Cái cảm giác “nhìn xem, tôi mới là bậc cha mẹ công hơn” như muốn tràn ra khỏi mắt cha.

Mẹ tôi nhìn chồng cũ được người tung hô như vì sao vây quanh mặt trăng, ngọn lửa giận trong lòng bà càng cháy càng mạnh.

Không trút giận vào đâu được, bà quay sang trừng mắt nhìn tôi bên cạnh, sau đó không kìm được mà lớn tiếng mắng mỏ: “ lại một năm mà chỉ thi được 320 điểm? Con muốn mẹ ngẩng mặt lên nào trước mặt người hả? Không bằng Lâm Hữu thì thôi đi, ngay cả hệ đại chính quy cũng không vào được!”

tôi rụt cổ lại, vành mắt lập tức đỏ hoe.

Bố tôi nghe mẹ mắng , đắc trên mặt càng rõ ràng hơn.

Bố hắng giọng, cố nói to hơn: “Thật ra tôi dạy con cũng không có bí quyết đặc biệt, điều quan trọng là phải dành tâm sức ở bên cạnh, làm gương.”

dứt lời, người xung quanh đều gật đầu đồng tình.

“Như Hữu , nhỏ tôi đã bồi dưỡng thiên phú thao cho thằng bé. Văn võ song toàn, đó mới là bản lĩnh thật sự!”

Không nghi ngờ , lời đang xát muối vào vết thương của mẹ tôi.

Trong bầu không khí căng thẳng như dây đàn đó, tiệc mừng nhập diễn ra được một nửa, cánh cửa sảnh khách sạn đột nhiên bị đẩy ra, hai người như cùng lúc bước vào.

người đầu tiên mặc vest lịch sự, tay cầm túi tài liệu tinh xảo, nhìn là biết giáo tuyển sinh của trường .

Mắt bố tôi sáng rỡ, lập tức đứng dậy, mặt đầy kiêu hãnh mà chỉnh lại quần áo: “Chắc chắn là đến tìm Hữu !”

Bố tôi kích động đến mức giọng nói cũng hơi run rẩy, nhanh chóng bước về phía người đó.

“Kính chào các thầy cô, các thầy cô đến tìm con trai tôi, Lâm Hữu phải không?”

Giọng điệu của bố đầy đắc , như đã thấy vô số ánh mắt ngưỡng mộ. nhưng, vị giáo tuyển sinh dẫn đầu lại lộ nghi hoặc.

lật xem tài liệu trong tay, nhíu mày nói: “Xin lỗi, đúng là tôi đến tìm một em sinh họ Lâm. Nhưng mà…”

hơi dừng lại, ánh mắt tìm kiếm trong đám đông.

“Em tên là Lâm Dư, là một nữ sinh.”

Cả hội trường lập tức im lặng, ánh mắt người đồng loạt chuyển về phía tôi đang ngồi trong góc.

người họ hàng nãy còn nhạo tôi không điểm, giờ đây, từng người một há hốc mồm, khó chịu như nuốt phải ruồi.

Nụ của bố tôi lập tức đông cứng trên mặt, mặt trở nên cực kỳ lúng túng.

Giáo tuyển sinh tiếp tục nói: “Em Lâm Dư là thủ của tính năm nay. Tổng 748 điểm, đứng đầu toàn tỉnh! tôi đến đây để mời em chọn Thanh Hoa của tôi!”

Nghe nói tôi là thủ tỉnh, sắc mặt tôi lập tức tái mét, cảm giác ưu việt nhen vì tôi đứng cuối bảng đã hoàn toàn tan .

Em trai tôi còn sững sờ tại chỗ, lúng túng không biết làm .

Mẹ tôi như không dám tin vào tai mình: “Thủ… Thủ tỉnh?”

Trong lúc người còn đang chìm đắm trong tin tức chấn động , một nhân mặc đồng phục khác cũng lên tiếng:

“Xin hỏi ai là Lâm Hữu ?”

Em trai tôi vô thức lùi lại một bước, giọng run rẩy: “Tôi… Tôi đây.”

Bố tôi như hiểu ra điều , xoa trán, vội vàng tiến lên hai bước, nói: “Vậy các anh… là đến mời con trai tôi vào Bắc Đại?”

Trong lòng tôi không kìm được mà khẩy một tiếng.

568 điểm, vào Bắc Đại?

Bắc Đại là do cha tôi mở chắc?

Quả nhiên, nhân chấp pháp đưa ra một tập tài liệu, nghiêm túc nói: “Có người dùng tên thật tố cáo rằng Lâm Hữu đã sử dụng chất kích thích trong kỳ thi năng khiếu thao! Sau khi điều tra xác minh, tôi xác định tố cáo chính xác, nên điểm thi Đại của cậu sẽ bị hủy bỏ, cậu cần hợp tác với tôi để điều tra thêm!”

Sắc mặt em trai tôi tái nhợt, chân mềm nhũn, như không đứng vững được.

“Không… Không nào… Tôi không có.”

Nhưng người đó đã đưa ra bằng chứng: “Đây là báo cáo xét nghiệm nước tiểu của cậu, phần chất kích thích được phát hiện rõ ràng.”

Mẹ tôi nghe vậy, tâm trạng uất ức vì điểm kém của tôi lúc nãy lập tức tan .

nhìn bố tôi, trong mắt lấp lánh sự khoái trá mang tính trả đũa: “Ha! Lâm Chí Viễn, anh còn mặt mũi mà đắc sao?”

“Cái đứa con trai cưng của anh thi tốt đến mấy thì sao? Chất kích thích cũng dám dùng, đúng là cha nào con nấy!”

Sắc mặt bố tôi đỏ bừng, đắc trước mặt người nãy lập tức mất không còn dấu vết.

Bố hung dữ trừng mắt nhìn em trai tôi, rồi tát cậu mấy cái ngay tại chỗ.

“Đồ vô dụng nhà mày, mày làm mất hết mặt mũi của tao rồi!”

“Sao mày lại dám làm cái chuyện mất mặt như vậy chứ?”

Sảnh lớn lập tức một nồi cám heo.

Họ hàng xì xào bàn tán, chỉ trỏ.

“Trời ơi, Lâm Dư lại là thủ tỉnh!”

“748 điểm, đây phải là tích thần thánh cỡ nào!”

“Lâm Hữu lại gian lận, mất mặt quá đi!”

“Ba đứa con nhà họ Lâm đúng là đứa nào cũng khiến người bất ngờ!”

Em trai tôi bị nhân chấp pháp dẫn đi. Còn tôi thì rơi vào tình tiến thoái lưỡng nan, Thanh Hoa và Bắc Đại, tôi nên chọn trường nào đây?

Tuy nhiên, so với câu hỏi lựa chọn , màn kịch trước mắt còn thú vị hơn. Bố mẹ tôi nãy còn thờ ơ với tôi, giờ như người khác.

Mẹ tôi là người đầu tiên xông đến, trên mặt chất đầy nụ mẫu chưa từng thấy: “ Dư, mẹ biết con là thông minh nhất mà! nhỏ con đã khác với đứa trẻ khác, mẹ đã nhìn ra lâu rồi.”

Bố tôi cũng không chịu thua, đẩy mẹ ra rồi đến tôi: “Cái mà cô nhìn ra nhỏ chứ? Rõ ràng là Dư giống tôi, tư duy mạnh mẽ!”

Mẹ tôi không chịu, bà kéo tay tôi, lập tức phản bác bố : “Nói bậy! Ngữ văn và tiếng Anh của Dư tốt như vậy, rõ ràng là giống tôi! Dư à, con xem bây giờ con tài giỏi , nhưng mà chỗ ở lại quá đơn sơ. Con đến nhà mẹ ở đi, mẹ dọn phòng tốt nhất cho con.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương