Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Sắc mặt Phó Trình tối sầm lại.
Ngay sau , anh ta lôi tờ phiếu khám thai của tôi ra.
“Ba đứa bé đang ăn táo đây , cô liệu cái mà rủa, con mà được tưởng cô là mẹ kế đấy.”
Tôi suýt nữa nhịn không mà phá lên cười.
Khốn kiếp thật.
Tôi mà còn chưa văng tục mặt anh ta thì đúng là tu dưỡng tốt rồi đấy.
Tờ siêu âm thai ghi rõ số ngày thai.
Anh ta chắn đã biết, đứa trẻ là con của anh ta, mà cứ mặt dày tới chọc ghẹo tôi.
Nhưng cũng tốt, người trong cuộc đều có mặt, nói rõ một lần cho xong.
“Đứa bé là của tôi, anh chẳng qua chỉ đóng góp tí sức lao động thôi, nên anh có chịu trách nhiệm hay không cũng chẳng quan trọng. Tôi tự nuôi được.”
Tôi thấy anh ta chỉ gặm táo, không nói câu nào.
Tôi xoa bụng, trong lòng cũng vững vàng hơn.
“Con yêu, con muốn theo nào? Nếu muốn theo mẹ thì đạp một cái nhé.”
Không uổng công tôi mỗi ngày đều trò với con trong bụng, bé con rất hợp tác, đạp tôi một cú thật mạnh.
Tôi nhướn mày.
“Thấy chưa, đây là lựa chọn của chính con đấy.”
Vừa nói xong câu đầy tính khiêu khích, Phó Trình nhìn bụng tôi một cái sâu kín, rồi khẽ thở dài, vừa định mở .
Thì tôi cảm thấy không ổn.
Cơn đau bất ngờ ập đến.
Sự đau đớn của tôi cắt đứt hết vẻ bình tĩnh của anh ta.
Anh ta bật , luống cuống không biết làm gì.
“Mẹ kiếp, gọi bác sĩ chứ còn đứng làm gì!”
…
Cuối cùng thì con tôi cũng ra đời, trắng trẻo mềm mại một cục bông nhỏ.
Bảo bối bé bỏng của tôi – Tiểu Mễ, là cái tên thân mật mà tôi đặt cho con.
Sinh con xong đúng là cơ thể suy nhược thật, vì tôi cũng không từ chối việc Phó Trình chạy qua chạy lại giúp đỡ.
Bà ngoại tôi tuổi đã cao, sức khỏe lại thường xuyên không ổn, tôi đâu thể để bà lo lắng thêm nữa.
Nói cho cùng, tôi cũng chỉ là một bà mẹ lần làm mẹ, rất nhiều không hề đẹp tôi tưởng.
Ví dụ bây giờ đây.
Đứa bé ré lên, gào đến xé họng, mà xót cả lòng.
Tôi bế con lên dỗ mãi không nín.
Phó Trình bước đến.
Anh ta đưa tay ra, nói:
“Hay để tôi thử xem?”
Tôi do dự một chút, rồi cũng đưa con cho anh ta.
Nhưng không ăn thua.
Hết cách, đành gọi y tá đến.
Con dần dần ngừng , hai chúng tôi lau mồ hôi tưởng tượng trên trán rồi thở phào nhẹ nhõm.
Bà ngoại lại canh hầm đến.
Tôi chỉ uống được một chút là không uống nữa.
Bà sang nhìn Phó Trình, ánh mắt dịu dàng đầy ẩn ý.
Mấy hôm nay bà nói năng bóng gió, rõ ràng muốn gán ghép hai đứa tôi lại.
“Con sẽ chăm lo cho đứa nhỏ, còn mấy khác thì thôi ạ.”
Gương mặt bà khựng lại trong giây lát.
Sau bà lại tiếp tục múc canh đưa cho Phó Trình.
Phó Trình không uống, người rời .
Tôi tức muốn điên, lầm bầm vài câu rủa xả, nhưng bà chỉ vỗ vỗ tay tôi, bảo tôi đừng nóng.
“Bà có tìm hiểu rồi, Phó Trình bây giờ công việc ổn định, cha nó cũng chẳng còn làm gì được nữa, thằng bé là người có chí.”
“Giờ hai đứa còn có con làm dây gắn kết, con càng nên biết nắm lấy cơ hội.”
…
4
chia tay, thật ra đã ầm ĩ đến mức không thể nhìn mặt nhau, đặc biệt là bà ngoại tôi từng mắng thẳng mặt cha của Phó Trình ngay trước mặt anh ta.
“Gia đình kiểu gì hả? Loại người mà cũng gọi là cha, di truyền hết cả. Còn anh, bản thân cũng chẳng ra gì. Anh chỉ biết dùng cái để hứa hẹn tương lai cho tôi à? Tôi không đồng ý. Con bé là bảo bối tôi nâng niu từ nhỏ, không để đưa cái nhà rác rưởi của các người mà chịu khổ.”
Dù sau có xin lỗi Phó Trình, nhưng tôi biết, những lời hẳn đã đâm sâu tim anh.
Tính đến giờ cũng đã hai tháng kể từ tôi sinh con.
Chúng tôi vốn đã ngầm hiểu nên giữ khoảng cách.
Nhưng bà ngoại tôi thì không nghĩ .
Bà là người quê, tính tình nhanh nhẹn, dứt khoát.
Giờ thấy Phó Trình công việc ổn định, điều kiện tốt lên, bà bắt có ý định muốn níu kéo.
là bà chặn mẹ của Phó Trình giữa đường bà ấy tan làm.
Tôi vừa tắt máy của Phó Trình, vừa kéo theo thân thể còn yếu để chạy đến.
Không thể theo con được, đành gửi nhờ nhà hàng xóm trông hộ.
Công viên vốn chẳng thiếu người qua lại.
Từ xa tôi đã tiếng cãi vã giữa bà tôi và một người phụ nữ.
Tôi chen qua đám đông, thấy bà ngoại tôi đang ngồi bệt dưới đất, ôm lấy chân người phụ nữ , không ngừng kêu bà sai rồi.
Còn người phụ nữ thì mặt mày lạnh tanh, lớn tiếng quát:
“Nhà tôi không đủ tầm để trèo với nhà bà đâu, bà sai cái gì chứ?”
Phó Trình từng nói mẹ anh ấy là người hiền lành, nói năng nhẹ nhàng.
Nhưng người phụ nữ mạnh , lời nói cay độc trước mặt tôi bây giờ, thật sự đã khác xưa rất nhiều.
Cũng thôi, nếu không thay đổi thì làm sao thoát khỏi nỗi khổ được?
“Bà già xin lỗi bà rồi, là tôi mù mắt. Nhưng tôi đã sinh con cho nhà bà rồi, bà không thể không nhận!”
“Phi! Con mắt trọng vật chất! Trước bà nói năng khó , ép con tôi đủ đường, giờ thấy nó thành đạt thì bám . biết được gái bà có con sinh ra, người ta không cần nữa lại bắt con tôi nhặt về không?”
Những lời ấy dao cứa tim, khiến tôi nghẹn đắng đến mức muốn .
Xung quanh người ta bắt bàn tán xôn xao.
Tôi chen bên trong.
“Bà ơi, bà đang làm gì chứ?”
Tôi vội vàng đưa tay đỡ bà , nhưng bà lại rất khỏe, cứ cố chấp kéo lấy chân người phụ nữ không buông.
Trong đẩy qua đẩy lại, Phó Trình chạy tới.
Sức đàn ông dẫu sao cũng mạnh.
Chỉ một cái kéo là tách được hai người ra.
Chỉ là tôi còn quá yếu.
Không cẩn thận ngã luôn xuống đất.
Bà ngoại hoảng hốt lao tới đỡ tôi .
Phó Trình nhìn thấy, bước lên một bước, rồi không biết nghĩ gì lại chùn chân lại.
Tôi lắc , trấn an bà là không sao.
Bà tôi tính tình mạnh mẽ, thấy tôi không sao liền , tiếp tục đối với hai mẹ con .
5
“Bà sui, bà chưa gặp mặt đứa bé nhỉ? Da trắng nõn, xinh xắn cực kỳ, nhìn cũng thương. Lần sau tôi bế đến cho bà xem.”
“Con à con, bà thương con bà, con tôi thì sao? Vì các người mà nó sa sút bao lâu nay, gầy gò không ra hình người. Nếu không tôi lóc cầu xin, nó đã bị các người dồn chết rồi!”
“Giờ còn giả vờ tử tế à, phi! Không có cửa đâu! Bà xem thường con tôi, thì tôi cũng chả ưa bà đâu. Con bé cũng chỉ là loại ăn cháo đá bát, muốn gả cho con tôi á? Tôi còn lâu đồng ý!”
Bà ngoại tôi bị chửi mà càng càng cúi thấp người xuống, mặt cố giữ nụ cười.
Nhìn mà lòng tôi bị bóp nghẹt.
Mấy lần tôi định lên tiếng, đều bị bà ấn tay lại, không cho nói.
“Bà xem, hai đứa cũng có con rồi, chúng ta cũng nên thay đổi chút, đừng để đứa nhỏ lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn…”
Câu vừa dứt, không biết đã chạm trúng dây thần kinh nào của mẹ Phó Trình.
Bà ta lập tức đóa, giận dữ lao về phía trước.
“Mụ già thối tha , bà vừa nói cái gì…”
Bà ngoại tôi sợ đến mức ngã ngồi luôn xuống đất, tôi vội vàng đỡ bà .
Phó Trình cũng lập tức ôm lấy mẹ mình giữ lại.
“Mẹ, mẹ à, không sao đâu, đừng chấp họ nữa, mình về nhà thôi.”
Mẹ anh ta vừa vừa được Phó Trình dìu .
Trước rời , ánh mắt bà ấy nhìn tôi đầy cảm xúc mà tôi không thể hiểu .
Tôi đỡ bà ngoại ngồi xuống ghế dài.
Những người vây quanh cũng dần tản thấy cảnh sát khu vực tới.
“Có gì thì không thể nói cho đàng hoàng sao? Lại làm ầm lên giữa đường ?”
Tôi vội đứng , gượng cười nói:
“Xin lỗi, xin lỗi ạ. Người lớn trong nhà bốc đồng, sốt ruột quá nên . Làm phiền mọi người rồi.”
Nói đủ lời trái, một bài giáo huấn xem xong .
Tôi cười gượng.
“Bà ơi, bà làm cái gì chứ?”
Tôi không hiểu , vì sao bà lại nóng lòng muốn gả tôi đến .
Chẳng lẽ bà nghĩ, tôi sinh con rồi thì chẳng còn muốn nữa sao?
Nhưng rõ ràng tôi vừa thai, bà còn nói sẽ dốc hết cả tiền để dành, dù có vất vả nào cũng sẽ cùng tôi nuôi con khôn lớn, hai bà cũng đủ để chăm lo một đứa nhỏ.
mà giờ được bao lâu?