Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hừ, quả là một kẻ thích làm màu, tôi hừ lạnh một tiếng, quay định chơi tiếp.
Ngay khi chân tôi chạm bàn đạp, nói kia lại vang : “Nếu không chơi sai, vậy chắc chắn là bản nhạc có vấn đề.”
Tôi hơi khựng lại.
trình độ của tôi, việc nhìn bản nhạc là kỹ năng cơ bản. Chơi sai? Gần như không thể. quả thật, có vài đoạn tôi không tài nào đánh ra được cái “hồn” như của Tiêu , đặc biệt là ở nốt thứ tư.
“ là bản nhạc của dàn nhạc ước, có thể…”
Chưa kịp nói hết câu, một tiếng “đinh” vang cây đàn.
Cây đàn tự phát ra thanh!
Tôi đứng c.h.ế.t trân, hai tay tôi chưa hề chạm phím đàn, phím đàn lại tự nhảy .
Tiếng đàn vang rõ ràng, ban đầu như thử nghiệm, sau đó trở nên tự tin, du dương.
Là bản “Chương nhạc mộng tưởng”.
Tôi không thấy , đôi tai như đang “nhìn thấy” một đôi tay vô hình, đang truyền tải thứ nhạc năng lượng.
là màn biểu diễn tuyệt vời nhất mà tôi được , nó lay động trái tim tôi, khiến tôi ngỡ như toàn bộ xúc của mình bị dòng nhạc cuốn đi.
Khúc nhạc kết thúc, dư mãi.
Hồi lâu sau, một tiếng thở dài vọng , như một nơi rất xa, chất chứa tiếc nuối.
Tôi rụt rè hỏi: “Anh… là chơi ?”
tôi nhẹ hẳn, nói lớn quá sẽ phá vỡ sự kỳ diệu của khoảnh khắc .
Không ngờ, đó lại đột ngột gắt : “Không phải tôi thì chẳng lẽ là quỷ?”
Lời dứt, không khí như đóng băng.
03.
Một lát sau, anh ta bất chợt thở dài, trầm xuống: “Được rồi, tôi là quỷ thật.”
“Quỷ biết chơi piano ?” Tôi thử đưa tay ra, chạm không khí, không thể nhận được gì.
“ à?”
“Không… không .”
“Ha, dám lừa quỷ ?”
thật sự không coi mình là quỷ .
Đúng là chẳng ai không ma quỷ. Trước , tôi cũng vậy, giờ , đầu tôi lại tiếng đàn tuyệt vời ấy, dư vẫn lắng đọng tim.
lo lắng hãi gì chứ?
“Chơi hay thật đấy.” Tôi không giấu nổi sự ngưỡng mộ: “Đại thần, anh có thể dạy cho tôi một chút được không?”
là lời nói tận đáy lòng tôi.
Bản nhạc anh chơi vẽ nên một khung cảnh đẹp như , khiến say mê không muốn tỉnh. Cho dù anh có là quỷ, anh vẫn mang mình sức sống mạnh mẽ, hiếm thấy.
“Tại ngày nào cũng luyện bản ?” Anh hỏi tôi.
“Tôi muốn thi dàn nhạc ước, là bài thi bắt buộc.”
“Hừ…” Anh hừ lạnh một tiếng, điệu khinh thường.
“Được thôi, tôi sẽ chơi lại một lần . Nếu xong mà vẫn không hiểu vấn đề của mình, tôi khuyên bỏ đi, đừng thi thố làm gì.”
Nói rồi, tiếng đàn lại vang .
Tôi không tâm trí để tức giận trước sự thô lỗ của anh, dồn hết sự chú ý nốt nhạc, cố gắng lắng và phân tích.
Cuối cùng, tôi nhận ra: Đúng thật là bản nhạc của tôi có vấn đề.
Cách anh xử lý bản nhạc khác xa so với bản phổ, như thể nó sinh ra đã được chơi theo cách đó, nốt nhạc như hòa quyện nhau, tự và nghệ thuật.
chính là cảnh giới mà trước giờ tôi nhận được Tiêu .
Khúc nhạc kết thúc, tôi không kìm được mà vỗ tay.
anh lạnh lùng ngắt lời: “Tay của chúng ta dùng để chơi đàn, không phải để vỗ tay.”
Thật là một con quỷ cọc cằn.
“ lượt chơi đấy.” nói đó mang theo sự ra lệnh không thể chối.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhớ lại cách anh chơi. Hình ảnh ấy sức hút, như thể anh chẳng cần gắng sức vẫn có thể lay động cả trái tim tôi.
Lần , tôi chơi như chưa được chơi bao giờ. Ngón tay tôi lướt trên phím đàn, giác như có dòng điện chạy qua, nốt nhạc như tuôn trào sâu thẳm tâm hồn.
Khi tiếng đàn kết thúc, căn phòng chìm tĩnh lặng.
Không có tiếng vỗ tay.
À, tất rồi. Như anh nói, tay của anh dùng để chơi đàn, không phải để vỗ tay.
Tôi đánh bạo hỏi một câu: “Anh… là Tiêu ?”
Im lặng.
“! Đại thần, anh đi rồi à?”
Không một lời đáp lại.
Căn phòng yên ắng như thể mọi thứ xảy ra là một giấc .
04.
Hôm sau lớp, thầy giáo kinh ngạc: “Em đột tiến bộ vượt bậc, nếu tiếp tục giữ vững phong độ , khả năng thi đậu dàn nhạc ước của em sẽ rất lớn!”
Tôi cũng nhận được sự khác biệt. Cả đêm qua, tôi không ngừng nghĩ con quỷ khó tính kia. đầu tôi đột nảy ra một suy nghĩ táo bạo: Anh chính là Tiêu .
Tôi đã xem vô số video biểu diễn của Tiêu , tiếng đàn của anh và con quỷ ấy chẳng khác biệt chút nào. Dù trên sân khấu, Tiêu luôn thần bí, rất ít khi xuất hiện trước công chúng. Những lần anh nói chuyện, nói rất nhẹ, khó có thể nhớ rõ.
nhạc lại không biết nói dối.
Hơn , Tiêu đã không trên đời, việc anh trở thành hàng xóm “tro cốt” của tôi hoàn toàn có khả năng.
Khi về nhà, tôi bắt gặp bác bảo vệ đang ngủ gà ngủ gật, tôi vội lay ông ấy dậy, hỏi: “Chủ căn hộ 502 họ gì vậy bác?”
Ông ấy ngáp dài, lật danh sách: “Họ Tiêu.”
Tôi hưng phấn mức nhảy dựng : “Aaaa! Thật sự họ Tiêu!”