Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Giang Duật Phong cũng đến nửa tháng rồi không liên lạc lại tôi. Tôi coi như hắn chấp nhận chia , trong lòng nghĩ hắn cũng coi như dứt khoát, ít nhất không có dây dưa mất thời gian không đáng có.
mê đắm cùng yêu thương mấy năm qua, coi như là vứt cho chó ăn.
Cuộc đời của một người trôi qua quá suôn sẻ cũng là điều không tốt. Cho dù đó là mối hệ hoàn hảo duy nhất của tôi ít nhiều, nó vẫn trải qua thăng trầm. Rõ ràng, Giang Duật Phong cũng không đối tượng phù hợp tôi.
Ông nội mỗi ngày vui vẻ, cao hứng ra ngoài rồi lại cao hứng trở về. Người trợ lý kiêm tài xế theo phía ông, trong xách theo một túi lại một túi từ quần áo tới đồ trang sức. Tất cả là đặt mua cho tôi và Tô Nghiễn Chu.
Chúng tôi cũng vui vẻ phối hợp khen hết món đồ kia. Tóm lại, mong muốn chân thành nhất trong lòng chúng tôi là có thể cho ông nội vui vẻ thêm một .
không lâu , tôi mới biết vì không có tin tức gì của Giang Duật Phong.
Tôi có một số bất động sản và nhiều cửa hàng đứng tên tôi. Đại đa số tôi cho người khác thuê, cũng có để lại một hai căn mình thích, tự mình xây dựng thương cà phê của riêng mình.
Hôm đó tôi nhàn rỗi không có việc gì định qua cửa hàng xem thử một . Kết quả không nghĩ tới, tôi thấy Thịnh Tiêm Tiêm đang trong tiệm.
Cô ta mặc chiếc váy trắng bó sát vào eo, sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng nhợt nhạt như thể mới bị bệnh.
Tôi mới chạm mặt cô ta, Thịnh Tiêm Tiêm lập tức đứng bật dậy. Hai nắm lấy gấu váy, cả người co rúm vào trong, giống như tôi là thú dữ dọa người gì đó.
“Chị Đường Nguyệt.” Cô ta mở miệng, chính là giọng mềm mại đáng thương.
Không tôi không thích người đẹp yếu đuối, mà là tôi không thích một hắc liên hoa* như vậy, trong rõ ràng lóe lên sự khôn khéo lại bộ như không biết gì về thế giới bên ngoài, đối cái gì cũng sợ hãi.
*(Hắc liên hoa ý chỉ loài hoa xấu xí, chứa đựng nhiều điều không tốt, ý chỉ kẻ chỉ biết vì lợi ích, tỏ ra đáng thương mà tâm địa thì độc ác)
là phụ nữ, liếc một cái là có thể nhận ra đối phương là người như thế nào.
Thịnh Tiêm Tiêm biểu hiện giờ phút này cứ như là đang sợ hãi. đuôi lông mày lại không che giấu được vẻ đắc ý, tự mình ra chuyện hôm đó.
“Từ nhỏ em luôn sợ sét đánh, đêm đó anh Duật Phong vì quá lo lắng cho em mới quay về ngay lập tức, cũng không cố bỏ rơi chị. Anh ấy thật sự tốt, biết em sợ hãi bên giường em suốt đêm. vì em quá kinh hãi ngày hôm bị sốt cao. Anh Duật Phong vội vàng đưa em bệnh viện, trong bệnh viện chăm sóc cho em suốt nửa tháng nay. Chị Đường Nguyệt, chắc là chị tức giận đúng không? Nếu chị thấy không vui có thể trách mắng em. Chuyện này không liên gì đến anh Duật Phong, là do em quá kém cỏi mà thôi.”
…
Chỉ năm câu mà cô ta ám chỉ tôi ba tin tức trọng. Đầu tiên, Giang Duật Phong có thể vì cô ta mà bỏ rơi tôi. Tiếp theo, một nam một nữ chung trong phòng suốt một đêm. Cuối cùng, nửa tháng nay không thấy bóng người, hóa ra Giang Duật Phong vẫn luôn trong bệnh viện cùng cô ta.
Nếu như xúc của tôi chưa đủ ổn định, hoặc là tôi vẫn hy vọng gì đó vào đoạn này, thì có lẽ giờ phút này tôi sớm trở cuồng loạn, nguyền rủa con quái vật đang đứng mặt mình là yêu quái phương nào?
…
“Biết sức khỏe của mình kém cỏi, thì ít ra ngoài lượn lờ thôi. Lượn lờ thì cũng thôi , lại muốn đến mặt cho tôi thêm ghê tởm. Thịnh Tiêm Tiêm, cô là yêu quái thành tinh hay ? Rõ ràng người xem trọng nhất không có đây, vẫn cố bầy ra bộ dạng yếu đuối, nhu nhược kia cho ai xem? Không thấy mệt ?”
Thấy tôi không phát đ..iên như cô ta mong đợi, trên mặt Thịnh Tiêm Tiêm có bối rối, vẻ mặt lộ ra một sự thay đổi hiếm thấy. Tiếp theo không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cô ta đưa cầm lấy ly nước mặt, không nhiều tự đổ lên đầu mình.
đó dùng âm thanh đáng thương về phía tôi: “Tô Đường Nguyệt, chị cũng không ngu ngốc như tôi tưởng. Vậy chị đoán thử một , lát nữa Giang Duật Phong tới đây sẽ tin của chị hay là tin của tôi đây?”
Cô ta dứt , Giang Duật Phong hay xuất hiện cửa tiệm, trên cầm một bó hoa hồng đang nở rộ.
Thịnh Tiêm Tiêm ngã ngồi trên ghế, nước tí tách rơi xuống: “Chị Đường Nguyệt, em biết chị đang giận em, em hứa từ sẽ không bao giờ quấy rầy anh Duật Phong nữa, ngày mai em sẽ… không!”
“Tô Đường Nguyệt, vì em lại bắt nạt Tiêm Tiêm?”
Thịnh Tiêm Tiêm chưa xong, Giang Duật Phong lao tới. Hắn đứng che chở mặt Thịnh Tiêm Tiêm, dùng khăn giấy đau lòng lau từng giọt nước trên mặt cô ta.
Về phần Thịnh Tiêm Tiêm, cô ta đưa ánh khiêu khích tôi từ một góc mà đối phương không thấy, dùng khẩu hình miệng mà : “Chị , anh ấy tâm đến tôi hơn chị đấy.”
Tôi Giang Duật Phong đang đứng tra hỏi mặt mình, người thanh niên này khi nhỏ từng hứa sẽ bảo vệ tôi cả đời, hiện tại trở thành người anh hùng của cô gái khác, quên hẹn ước kia.
Cũng đúng thôi, suy cho cùng thì lúc đó chúng tôi chỉ là đứa trẻ, có lẽ chỉ có tôi là người coi chuyện đó thành thật mà thôi.
Ngực tôi có đau, bất giác nhớ tới ông nội, nhớ tới Tô Nghiễn Chu. Tôi hoảng hốt thấy yêu này của mình giống như một trò đùa. Tất cả mọi người đang phấn đấu chăm chỉ việc, tôi lại cứ giậm chân tại chỗ, muốn sống muốn c..hết vì không đáng giá này cơ chứ?