Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi tỉnh dậy, nhận mình đã xuyên không đến năm .
Nằm trên một chiếc giường xa lạ.
đầu óc còn đang rối như tơ vò, thì một bóng dáng nhỏ bé bất ngờ chạy vào phòng.
Tôi vội vàng nằm im lại, giả vờ vẫn còn đang ngủ.
Tiếng chân càng càng gần, rồi một bàn tay nhỏ xíu mềm mại khẽ đặt lên trán tôi.
Giọng nói non nớt thì thầm kể những món , những trò .
Tôi còn đang cố đoán quan hệ giữa mình và đứa bé , thì câu nói tiếp theo của nó khiến tôi lập tức mở to mắt.
“Mẹ ơi, mẹ bệnh ngày rồi, sao vẫn chưa tỉnh lại… Mẹ không thích cháo, nhưng cháo rất nhớ mẹ đó. Mẹ mau dậy đi mà…”
Mẹ?!
Nó tôi là “mẹ”!
Tôi choàng tỉnh, mở to mắt nhìn.
Bên cạnh giường là một bé trai với đôi mắt to tròn, môi nhỏ nhắn, đang hoảng sợ nhìn tôi chằm chằm.
Chưa kịp mở lời, thằng bé đã quay đầu chạy biến mất.
Trời ơi đất hỡi!
Tối qua tôi mới gật đầu đồng ý lời tỏ tình của nam thần, hôm nay mở mắt đã có con lớn rồi?!
2.
Thằng bé chạy mất, tôi liền chộp lấy điện thoại ngay cho cô bạn thân – Kỷ Ninh.
Không rõ năm qua tôi đã trải qua gì, biết điện thoại trống trơn, tin nhắn.
Những bạn cũ cũng biến mất khỏi danh bạ không dấu vết.
Điện thoại đổ chuông hồi, Kỷ Ninh mới chịu bắt máy.
“Có gì?”
Giọng cô ấy lạnh như băng, xa lạ vô cùng.
Tôi gãi đầu, sự lạnh lùng đó khiến tôi hơi ngập ngừng.
Thấy tôi im lặng, đầu dây bên kia lại nổi cáu.
“Yêu cầu tôi chặn liên lạc rồi giờ lại gì???”
Trời ơi, tôi đã gì năm qua vậy?
Tôi hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “Ninh Ninh, tôi biết cậu lạnh lùng, nhưng đừng có lạnh lùng . Tôi muốn … tôi là ai?”
là điều quan trọng nhất với tôi bây giờ.
Kỷ Ninh im lặng một .
“Hôm nay quên uống thuốc à?”
Hửm?
năm , Ninh Ninh biết cách chửi xéo rồi à?
“Thôi, cứ nhà chờ đi. Tôi đang xếp hàng xét nghiệm, tí nữa đến tìm cậu!”
Ngữ khí của cô ấy nghiêm túc đến lạ, lẽ tôi không xuyên không… mà bị bệnh?
Mà “xét nghiệm” là gì thế? Còn phải xếp hàng nữa?
3.
Tôi đặt điện thoại xuống, một phụ nữ trông như bảo mẫu gõ cửa vào, dè dặt tôi có đỡ hơn chưa, có muốn gì không.
Xem ông chưa gặp mặt của tôi cũng khá giàu có đấy chứ.
[ – .]
Tôi gật đầu, chưa đầy phút , bàn đã bày biện đầy ắp món ngon tinh tế.
Không ngờ năm , tôi lại sống cuộc sống mà mình mơ ước.
Tôi thử dò thông tin “” mình.
Bảo mẫu hơi ngẩn , nói rằng tôi đang đi công tác, phải tháng mới .
Tin tốt rồi.
Chờ đến anh ta , chắc tôi cũng đã thích nghi với tình hình hiện tại.
Tôi cầm đũa lên, ngấu nghiến.
Toàn món tôi thích cả đấy chứ.
Bất chợt, ánh mắt tôi bắt gặp một cái đầu nhỏ đang thập thò ngoài cửa.
Nghĩ đến có thể là con trai mình, tôi lập tức sáng mắt, vẫy tay :
“, nhóc con, lại .”
Cậu bé khẽ rùng mình, rụt rè đến gần giường.
Sao nó trông cứ như sợ tôi lắm thế?
Không lẽ tôi mẹ kế nhà giàu?
Tôi gãi đầu, cố dùng giọng nhẹ nhàng :
“Cháu gì? Năm nay tuổi rồi?”
Khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé tràn đầy uất ức, như không thể hiểu nổi vì sao mẹ lại không nhớ con mình.
“Mẹ, con là Chu Dụ, nhà là Thang Thang. Năm nay con bốn tuổi rưỡi rồi.”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Chu?
Xem tôi và nam thần kia đúng là có duyên phận.
Tôi tiếp tục : “Thang Thang, mẹ kiểm tra con chút xíu nhé. Bố con gì?”
“Bố con là…”
“Thang Thang! Con à? Mau xuống học bài đi, đừng phiền phu nhân nghỉ ngơi.”
Bảo mẫu bỗng xuất hiện cửa, cắt ngang lời của Thang Thang.
“Xin lỗi phu nhân, là do tôi không trông chừng cậu chủ cẩn thận, để tôi đưa cậu ấy xuống.”
Bà ta vội vã đến kéo Thang Thang rời khỏi phòng.
Tôi nhất thời chưa hiểu gì đang diễn , có thể gật đầu theo quán tính.
Từ tôi tỉnh lại, thái độ của phụ nữ đã rất kỳ lạ, cứ như thể tôi là mãnh thú hung dữ gì đó.
Không , tôi đành tự mình tìm manh mối.
Phòng ngủ trang hoàng rất sang trọng, nhưng tuyệt nhiên không có ảnh cưới, cũng thấy dấu hiệu có đàn ông nào sống .
lẽ chính là loại truyền thuyết: mỗi tháng chuyển tiền đều đều nhưng chưa nhà?
4.
khỏi phòng, tôi mới phát hiện mình đang một căn biệt thự hai tầng kiểu châu Âu.
Tầng dưới, Thang Thang đang ngoan ngoãn ngồi cạnh cửa sổ sát đất, chăm chú ghép hình.
Ánh nắng rải đầy sàn, hàng mi dài cụp xuống khiến gương mặt cậu bé càng thêm ngoan hiền.
Cảnh tượng ấy đánh trúng tim tôi một cách không thương tiếc.
Tôi lập tức lao đến, suýt cậu bé giật mình.
“Con trai yêu, đang gì thế? Mẹ với con nha!”
Thang Thang tròn xoe mắt, đứng thẳng như bị phạt, lí nhí : “Mẹ…”