Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Ôi chao chị ơi, sau này chị nghiệp, phải đến bao giờ mới kiếm đủ năm trăm ngàn ? Bây giờ chị cần đăng ký học Thanh Hoa Bắc Đại thì sẽ có người biếu mẹ năm trăm ngàn! Có thể giúp mẹ giảm bớt bao nhiêu là gánh nặng nha? Chị, chị hiểu chuyện như vậy, đừng có tùy hứng như vậy có được không?”
“Không có tiền con có thể kiếm, nhưng con tuyệt đối sẽ không vì tiền mà phản bội !”
Ngày ngày luyện đề cực khổ xuyên đêm, bút hết mực liên tục, sách vở chằng chịt chi chít mực đen mực đỏ,… là tiền đề giúp tôi nỗ lực phấn đấu chạm đến .
Nếu tôi vì tiền mà từ bỏ thì chẳng nào đ.â.m sau lưng bản thân trước .
“Hừ, chị cần cái cao quý của chị thôi, còn em và mẹ đều đáng bị c.h.ế.t đói.”
Em gái lườm nguýt, mở điện thoại đăng bài , vừa gõ chữ vừa lẩm bẩm: “Đúng là chưa thấy người nào ích kỷ như vậy.”
Chiếc điện thoại phiên bản mới nhất trong tay cô ta đập vào mắt tôi, cùng chướng mắt.
Học bổng ngày đêm học tập khổ cực mới giật được lại bị mẹ dùng để mua điện thoại cho cô ta.
Trái tim tôi nên chua chát và xót, cùng khó chịu, tôi mặt cảm nhìn em gái.
“Lâm Vi Vi, tao nhắc lại lần cuối, mau thông tin đăng ký nguyện vọng của tao trên của mày ngay lập .”
“Em không đấy. Chị không học Thanh Hoa Bắc Đại thì em sẽ không bao giờ . A, đúng rồi! Em sẽ lưu ảnh này đặt làm background của em, em còn ghim luôn bài viết này đầu , ai da, cho chị chết, cho chị c.h.ế.t đi, hì hì hì.”
Em gái đắc ý lắc lắc điện thoại: “Chị có bản lĩnh thì đến cướp điện thoại nè.”
Tôi vọt đến giật điện thoại của cô ta rồi nhanh chóng thông tin liên quan đến tôi trên .
“Á!”
Có vẻ em gái đang cùng hoảng hốt, cả người ngả phía sau, không đứng vững lăn ra đất.
Cô ta chớp mắt một cái, nước mắt lập tuôn như mưa.
Vừa khóc lóc vừa tố cáo: “Mẹ! Mẹ ơi! Chị ấy vì cướp điện thoại của con mà đẩy con ngã.”
“Nha đầu c.h.ế.t tiệt! Mày làm chị mà suốt ngày bắt nạt em gái, lại còn đẩy em mày ngã nữa, mày có còn là con người hay không!”
Mẹ xông , dùng sức tát tôi một cái thật mạnh.
Bà ta véo tai tôi kéo tôi cúi xuống.
“Mau xin lỗi em gái mày, nhanh !”
Tôi ngoan cố.
“Con không sai. Người nên nói xin lỗi phải là nó.”
“Mày nói một câu xin lỗi là c.h.ế.t à.”
Lại thêm một cái tát nữa mặt tôi, trên mặt rát sưng tấy nguyên mảng.
Tôi không nói gì, mím môi quật cường đứng thẳng dậy.
“ rồi rồi, mày trưởng đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Tao không quản được mày nữa rồi, mày cút ra ngoài cho tao, ngay lập ! Cút ra khỏi cái nhà này mau! Không nhận lỗi với em gái mày thì đừng bao giờ quay .”
Tôi im lặng thu dọn đồ đạc.
Đồ không có nhiều, có vài bộ quần áo và vài món đồ mỹ phẩm chăm sóc da mặt, còn có mấy tờ giấy chứng nhận, căn cước các loại nữa, tất cả nhét vào một cái vali nhỏ mà vẫn còn thừa chỗ.
Tôi kéo vali qua phòng khách, mẹ đang sát trùng vết thương trên cổ chân cho em gái.
Em gái liên tục ô a kêu .
Nhìn thấy tôi, cô ta còn nói: “Chị, chị hạ mình làm hòa với mẹ đi mà.”
Tôi nhếch miệng, không thèm để ý đến cô ta, quay người rời khỏi nhà.
này tôi sạch dấu vết sinh hoạt trong căn nhà này và cũng biến mất khỏi .
04.
Sau rời khỏi căn nhà , cuộc sống không có tiền rất chật vật.
Nhưng cũng may tích thi đại học của tôi khá , làm gia sư một tháng đủ tiền đóng học phí và học tại ngôi trường như nguyện vọng.
Học viện Cảnh sát yêu cầu ba đời cùng nghiêm khắc, tôi học tập, rèn luyện, thi đua, từng bước dựa vào kinh nghiệm trước phát triển, cuối cùng đến năm tư đại học gặp được đồng đội nằm vùng ở trước.
dưới ánh mặt trời sáng ngời chào hỏi tôi: “Xin chào, chị là , là tiền bối của em, em cần hỗ trợ gì thì có thể đến tìm chị.”
Cả người chị ấy tỏa sáng rực rỡ, ở dưới ánh mặt trời lại càng thêm rực sáng khiến người chói mắt.
Thật , chị ấy còn sống, không hề giống trước bị bọn tội phạm chà đạp tra tấn đến chết.
“Lần đầu gặp mặt.” Tôi nói: “Mong chị chiếu cố nhiều hơn.”
Chị ấy xinh đẹp, giỏi giang, lạc quan, dịu dàng, cứng rắn. Đối với tôi, chị ấy là ánh sáng dẫn đường lối cho tôi tiến phía trước.
Nhưng một người đẹp như vậy lại bị những súc sinh lột sạch quần áo, thô bạo đè xuống, đánh đập hành hạ, cuối cùng lại một t.h.i t.h.ể bị bầm tím khắp người.
Lúc chị ấy oán hận đớn nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào cả, nghiêng đầu nhìn tôi, giọng nói vẫn cùng dịu dàng.
“Đừng sợ.”
Chị ấy nói xong, lập cắn đứt lỗ tai của một rồi cầm d.a.o rạch cổ .
Bọn tội phạm nổi điên, cầm gậy sắt chọc mạnh vào hạ thể của chị ấy.
Mắt tôi tràn ngập tia máu, tôi gần như mất khống chế c.h.é.m đứt thằng nhỏ của tội phạm.
Hành động này hoàn toàn chọc giận bọn tội phạm, chúng cười ác độc lột hết da của tôi ra.
Mỗi tôi đớn ngất đi, chúng lại tiêm thuốc kích thích vào người tôi.
Tôi bị hành hạ đớn trong đầu óc vẫn hoàn toàn tỉnh táo, thống khổ cảm nhận từng tấc da tấc thịt bị lột ra.
Trước lúc cận kề cái chết, tôi đột nhiên nghĩ, nếu được quyết định lại, liệu có hối hận không?
Tôi biết bản thân không được ưu tú, cũng không biết lấy lòng người như em gái.
Sau bị em gái ghen tị, bị mẹ giận chửi mắng, tôi thực sự nghi ngờ mình, có phải tôi rất cứng nhắc bảo thủ khiến người cùng chán ghét không?
ấy vỗ vai tôi: “Em nghĩa, dũng cảm, thẳng thắn chân , là học trò xuất sắc nhất của chị.”
là câu hỏi duy nhất tôi chủ động hỏi ở trước.
Lần này, tôi lặng lẽ đi theo , càng cố gắng học tập rèn luyện hơn trước.
Đến năm nghiệp, tôi cảnh sát như nguyện.
[Số hiệu cảnh sát được khởi động lại.]
Tôi có thể bắt đầu kế hoạch của mình rồi.
5.
Dạo này tôi bắt đầu thường xuyên đăng nhiều bài viết .
Hôm nay là mấy chiếc túi xách hàng hiệu, ngày mai là mấy chai nước hoa đắt tiền, vài ngày sau tôi đăng ảnh chụp xe thể thao, cô gái khoe khoang tiêu tiền suốt ngày.
là thân phận tôi cố tạo dựng: Một tiểu thư nhà giàu biết đú đởn đua đòi.
Mà mục đích của tôi là thu hút một người đàn ông trong tiểu khu này, hắn là tội phạm buôn người mà tổ đội tôi đang nghi ngờ.
Bởi vì tôi nói khoác nên trong tiểu khu liên tục có người chế nhạo tôi là bạch phú mỹ.
Nhưng người đàn ông lại không có động tĩnh gì.
Kết quả trôi qua được mấy ngày, cá không cắn câu mà ngược lại, em gái gọi điện đến.
“Chị, bốn năm rồi, sao chị không gọi điện nhà cuộc nào thế?”
Cô ta ở đầu dây bên kia trách móc: “Mẹ suy nghĩ nhớ nhung chị đến mức tóc bạc trắng, nếu chị còn có lương tâm thì mau đi!”
“Mẹ sắp c.h.ế.t rồi à?” Tôi hỏi.
Em gái khó thở, một lúc sau mới nói:
“Chị đừng nguyền rủa mẹ như thế , bà ấy vẫn khỏe! Em thấy mẹ nhớ chị nên mới gọi điện cho chị, hai người là mẹ con ruột, sao có thể giận dỗi nhau qua đêm như thế được?”
“Mẹ nói cấm chị không được nhà, chị không nữa, tránh khiến bà ta phát cáu.”