Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi vội gọi cho thím.
Thím đang ở nhà con trai, liền chạy tới, nhưng cao điểm, kẹt xe không biết đến.
“Tốt nhất thím đừng qua nữa, ta gặp trực tiếp ở đi!”
May mắn đưa đi kịp thời, bảo chú đột quỵ nhẹ, không nghiêm trọng, này ăn uống thanh đạm, ít dầu mỡ, tránh kích động cảm xúc.
“Vâng, vâng, cảm ơn nhiều lắm!”
Thím tiễn xong lại cảm ơn tôi, còn hỏi phí cấp cứu hết nhiêu chuyển cho tôi.
“Đừng ạ! Mấy năm nay chú thím cho cháu nhiêu đồ ăn rồi, mà tính toán xa lạ quá.”
4
Thím nắm chặt tay tôi, nước mắt rơi không ngừng, đúng là dọa sợ thật rồi.
Tôi vỗ nhẹ vai thím: “Thím xem, người tốt sẽ gặp lành, chú không sao cả, tai qua nạn khỏi rồi, từ về toàn ngày tốt thôi.”
Thím tựa vào vai tôi, nghẹn ngào gật đầu. Tôi im lặng, thím yên tĩnh dựa vào.
Cửa phòng mở ra, một giọng nam vang lên: “Mẹ, thủ tục nhập con xong rồi, nào rồi?”
Tôi và thím đồng loạt ngẩng đầu. Thím hiền hòa kéo tay anh: “ con không sao, đừng lo.”
“Đúng rồi, là , chính là cô ấy đưa con đến . là khách quen quán mình.”
“ , là con trai tôi, Nhất Phong.”
“Anh dẫn đoàn?”
“Là anh?”
“Các người quen nhau ?”
“Ừ!”
“ ra anh là con chú thím !” Tôi vừa ăn cam được anh lột vỏ, vừa vô tư .
“Cảm ơn hôm nay nhé, bảo đưa đến kịp thời lắm.” Nhất Phong nhìn tôi, ánh mắt chân thành.
“Khách sáo , chú thím thường tốt tôi, là việc tôi nên .” Tôi cười, lộ hai răng nanh nhỏ.
Anh cười: “Tôi biết, tôi bảo có cô là thật sự thưởng thức hoành thánh ông ấy, chứ không ăn cho no. cô là người sành ăn, hiểu và ăn được. Một bát 18 mà cô ăn hết sạch.”
Tôi hơi ngượng: “Chủ yếu là hoành thánh anh ngon, chứ không phải tôi ăn khỏe. Trước tôi ăn được 10 thôi, dạ dày này được nuôi lớn ở quán nhà anh đó.”
Thím vừa đi vệ sinh về, nghe được liền phụ họa: “Ăn được là phúc. Tôi lần nào thấy ăn thấy vui.”
Tôi gật đầu thím, rồi cố tình liếc Nhất Phong đầy khiêu khích.
Anh bất lực, che trán cười: “ đúng rồi, cô đi leo núi bọn tôi nữa ? Cả nhóm cô chú đều nhớ cô đấy.”
“Ơ???” Tôi chột dạ, quay mặt đi: “Chắc , dạo này bận công ty quá…”
Nhất Phong lại rất chừng mực: “Được, lúc nào rảnh đi.”
một tuần , đã cho chú xuất . Chú lại còn tiếc rẻ…
“Khó khăn lắm mới quen được mấy người trong phòng, sao đuổi là đuổi ngay?”
Thím trợn mắt: “Anh tính , muốn tụ tập cả bàn ăn cỗ ? Anh chiếm giường nhân khác nằm đâu? mở ra cho anh đi giao lưu chắc?”
Chú im bặt, ngồi trong quán hoành thánh, ngoan ngoãn bóc tôm, trông như dâu mới về nhà, tôi cười suýt sặc.
“, , tôi nghe Nhất Phong kể lần trước cô đi leo chính là đoàn nó dẫn ? Tôi còn mắng nó, có kiểu dẫn đoàn khách trẹo chân? Nó leader kiểu ?”
khi biết chuyện tôi và Nhất Phong quen nhau nào, chú mắng anh mấy trận, còn cảnh cáo: “ là ân nhân cứu mạng , con phải đối xử thật tốt cô ấy!”
“Chú ơi, không phải lỗi Nhất Phong, là do cháu gà quá!”
Anh mắng thật oan, chuyện tôi trẹo chân hoàn toàn là vì tôi thích thể hiện.
“Nhưng mà , này vẫn nên tập luyện. Giới trẻ ngồi văn phòng nửa ngày chẳng động đậy, y như nhà sư nhập định, đến toilet lười đi, sao tốt cho sức khỏe được.”
Tôi gật gù: “Vâng, chắc cháu đăng ký lớp yoga.”
“Yoga chứ? Đi bộ đường dài tôi chẳng phải tốt hơn ?” Hôm đó là cuối tuần, Nhất Phong vừa tăng ca nửa ngày về, chuẩn ăn trưa.
“Tôi…”
“99k nửa ngày, cô tìm đâu ra lớp yoga rẻ ?” Anh rửa tay xong, trúng ngay chỗ đau tôi.
“ xem đã…” Tôi rũ tai xuống, nhớ lại hình ảnh mình leo núi run rẩy như cá chết trên cạn.