Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta ngước mắt nhìn.
Người đàn ông mặt, trên người khoác bộ hỉ phục đỏ đồng kiểu với ta.
Đôi mày rậm anh tuấn, sống mũi cao thẳng.
Bờ môi mỏng khẽ cong lên nụ cười nhẹ.
Dáng vẻ ấy, chẳng khác nào một yêu tinh nam nhân.
Khiến ta nhìn đến ngây người.
Nhìn trong tranh đã thấy đẹp rồi, nhưng giờ gặp người thật thấy.
mắt của cữu cữu ta quả nhiên chuẩn, không hề lừa ta, đúng là một tuyệt sắc hiếm .
Kỵ Phục Thành hơi nghiêng người, mắt chăm chú nhìn thẳng mắt ta.
“Phu nhân hài lòng với phu quân của mình không?”
Ta tránh mắt hắn, mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp “… tạm ổn.”
Kỵ Phục Thành bật cười khẽ: “ thì tốt.”
Hắn nhìn chiếc trâm ngọc và phượng quan nề trên đầu ta.
Giọng dịu dàng: “ lắm không?”
Ta gật đầu liên tục, lập tức than thở: “Ừm~ lắm ấy.”
Hắn bộ dạng của ta chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu, rồi đưa tay tháo phượng quan .
Lại tháo tiếp trâm ngọc, mái tóc đen búi gọn lập tức buông xõa, phủ ngực ta.
Sau đặt phượng quan , hắn xoay người đi tới bàn, bưng một chén rượu tới mặt ta.
“Rượu giao bôi.”
Uống rượu, ta liền phòng bên rửa mặt.
Bận rộn cả ngày, cởi từng lớp hỉ phục dày , ta phát hiện lưng áo bên trong đã ướt đẫm.
Trong phòng , các nha hoàn đã chuẩn sẵn nước nóng từ lâu.
Ngâm mình trong nước ấm thoải mái ,
chuẩn mặc quần áo, ta sực nhớ ra mình quên mang theo phục sạch.
đồ bẩn thì ta tuyệt đối không mặc lại.
Đành cắn răng gọi một tiếng: “Hầu gia, Hầu gia.”
Kỵ Phục Thành nghe thấy liền quay người .
Không chút kiêng dè đi thẳng đến mặt ta, làm ta hoảng hốt ôm chặt lấy ngực,
vùi mình sâu hơn nước.
“Ngài thể giúp ta lấy một bộ phục sạch không?”
Hắn cúi đầu nhìn ta, sững người một lát, rồi khàn giọng đáp: “.”
Nhưng đưa tới lại chẳng thấy áo lót.
Ta ngượng ngùng nhắc nhở: “Ngài quên lấy áo nhỏ rồi.”
Kỵ Phục Thành nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: “Áo nhỏ là gì?”
“ đó… yếm ấy.”
Hắn bật cười khẽ: “Không mặc không sao.”
Câu này vừa thốt ra, ta cảm thấy toàn thân mình như bốc khói.
Nhận ra ý tứ mờ ám trong lời hắn, ta thẹn quá hóa giận, lườm hắn một .
“Nhất định phải mặc.”
Hắn không trả lời, chỉ cười khẽ rồi xoay người đi.
Hắn chậm rãi tới tủ áo, lục lọi trong rương.
“ màu gì?”
Ta đỏ mặt, xấu hổ đáp: “Màu nào .”
Hắn đưa cho ta một chiếc yếm nhỏ màu xanh non.
Bàn tay to lớn cầm chiếc yếm màu nhạt ấy, nhìn thế nào thấy… kỳ quặc.
Ta đưa tay giật lấy.
Hắn khoanh tay, thẳng tắp nhìn ta.
Hai mắt chạm nhau, ta giậm chân: “Ngài mau ra ngoài đi!”
Hắn xoay người.
Ta cứ ngỡ hắn sẽ rời đi.
Kết quả, hắn thản nhiên cởi bỏ phục của mình.
Vòng săn chắc hiện rõ mắt.
Nhưng vết sẹo dữ tợn trên lưng hắn lại khiến ta sững người.
Đến ta kịp phản ứng, hắn đã trực tiếp trong bồn của ta.
4
Nước trong thùng tràn ra ào ào chảy lênh láng.
Hành động này khiến ta xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Người đâu thể phạm quy đến mức như chứ!
Trong bồn , ta không dám cử động chút nào.
Nhưng phải thừa nhận, mỹ nam rửa đúng là dưỡng mắt.
Một lúc sau, hắn .
Đột nhiên đứng dậy.
Suýt nữa dọa ta chết khiếp.
Ta lấy tay che mắt.
“Ngài… ngài mau mặc quần áo đi!”
Hắn không gì, ra khỏi bồn.
Một lúc sau, phía sau ta vang lên giọng của hắn: “Mặc rồi.”
Ta lúc này buông tay .
Hắn đến mặt ta, dây áo quanh buộc lỏng lẻo,
phần lớn lồng ngực trần lộ ra không khí.
Đây gọi là mặc sao! Thật đúng là không biết xấu hổ !
Hắn cầm phục của ta trong tay: “Phu nhân tiếp không?”
Ta lắc đầu: “Không nữa, ngài ra ngoài đi, ta phải thay đồ.”
, ta liền với tay định giật lấy phục trong tay hắn.
Không ngờ hắn lại giơ cao tay lên.
Ta trừng mắt lườm hắn.
Chỉ thấy hắn lộ ra một nụ cười đầy vẻ không đứng đắn.
“Hôm nay phu nhân mệt rồi, để vi phu hầu hạ thay .”
…
thay phục, hắn lại quy củ.
Đôi tay to lớn ôm lấy ta, từ tốn buộc dải lưng phía sau chiếc yếm nhỏ.
Sau đó tự tay giúp ta mặc lớp áo trong.
Nếu không phải vì nhịp thở nề kia, cùng mắt như nuốt chửng ta,
thì màn hầu hạ này thật sự xem như khá chỉnh tề.
Sau mặc đồ nghiêm chỉnh,
ta vừa định rời đi, liền hắn ôm ngang nhấc bổng lên.
Ta hoảng hốt kêu khẽ một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Hắn bế ta tới bên giường,
thân hình cao lớn phủ , vây chặt ta trong lòng.
Đôi mắt đỏ au của hắn chăm chú nhìn ta.
Giọng khàn khàn vang lên, khẽ hỏi:
“Ta hôn phu nhân, không?”
Ta như ma xui quỷ khiến khẽ gật đầu.
Ngay lập tức, hắn cúi , chiếm lấy môi ta.
Dáng vẻ như ăn tươi nuốt sống ta .
Ta hắn hôn đến mức không thở nổi, đôi tay yếu ớt đấm thùm thụp ngực hắn.
Hắn chịu miễn cưỡng buông ta ra.
Ta há to miệng thở dốc, hít lấy từng ngụm không khí .
Thấy hắn định tiếp tục,
ta quay đầu né tránh.
Đẩy hắn ra, lẩm bẩm than phiền: “Ngài chết đi .”
Hắn bật cười khẽ.
Trực tiếp siết lấy ta,
chỉ nhẹ nhàng trở mình một , đã ôm ta đặt lên người hắn.
Phía dưới ta, là phần săn chắc của hắn.
“Phu nhân đúng là nhẹ.”
Rõ ràng là hắn chủ động, lại khiến ta ngượng chín mặt.
“Đến lượt phu nhân hôn ta rồi.”
Giọng của hắn như mang theo ma lực,
khiến ta vô thức cúi đầu, khe khẽ hôn lên môi hắn từng từng .
mắt nóng bỏng kia cứ thế nhìn chằm chằm ta,
không hề thêm động tác nào, khiến ta dần dần mất tự tin.
“Không phải… hôn như sao?”
Hắn bật cười khẽ, đưa tay siết lấy gáy ta.