Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 12

12.

biết sẽ rời đi vào lúc nào.

Nhưng muốn, khi vẫn còn ý thức, được ở bên cạnh thêm chút.

Dù cho thấy .

bắt đầu cố ý góc nào đó nhảy ra dọa , rồi mặt cảm xúc đi xuyên qua cơ .

Mỗi ngày đều tự diễn vở kịch người – vừa buồn cười, vừa cô đơn.

Cho đến buổi sáng nọ, nhảy ra hù thường lệ.

Lần này, thật sự bị giật , lùi mạnh về phía sau bước.

Đồ trong rơi lách tách sàn.

đứng đó, ngây người , tin vào , khẽ lẩm bẩm:

“Phương Nhiễm…?”

cũng sững , bối rối , đầu óc trống rỗng, liền buột miệng chào câu.

“Hi, … Lâu rồi gặp.”

…”

có bị dọa ?”

thấy đôi đỏ hoe lên từng chút , giọng dần nhỏ đi.

Cuối cùng mím chặt môi, ánh bối rối xung quanh, dám thẳng vào .

vô thức bước tới vài bước, giọng run rẩy dám tin:

em sao? A Nhiễm…?”

đưa ra định ôm , nhưng cánh xuyên qua cơ mờ ảo của .

chẳng ôm được gì cả, khoảng lạnh lẽo.

cúi đầu bàn , ánh bàng hoàng.

Giây tiếp theo, đứa trẻ đánh mất món đồ chơi yêu quý, tuyệt vọng ngồi sụp đất, hai che mặt.

Những giọt nước lớn hạt đậu rơi “bốp bốp” sàn nhà.

, người nhỏ đã luôn lặng lẽ chấp nhận số phận, giờ phút này ngồi bệt dưới đất, che mặt, bật khóc nức nở vỡ òa.

luống cuống ngồi bên cạnh, biết phải làm gì, biết ngừng nói xin lỗi.

“Xin lỗi… …”

đừng khóc nữa mà…”

“Tất cả lỗi của em…”

giơ che kín đôi đỏ bừng, giọng nghẹn , đầy đắng cay.

“Phương Nhiễm… em đúng đồ ngốc…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương