Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đến lần cuối , hắn lại để ta . Gương mặt tuấn tú kia trắng bệch vài phần vì bệnh, mang theo vẻ yếu ớt thoát tục, tim ta loạn nhịp.
Ta lén nuốt nước bọt vài lần, khi hắn ra lệnh cho thái y cắm kim bạc điểm tâm rút ra, ta tận mắt thấy vết đen sì trên đó, suýt chút nữa hồn bay phách lạc!
“Thái hậu trẫm c.h.ế.t như vậy sao?” Hắn hỏi mà như đinh đóng cột, giọng phẫn nộ khiến ta run rẩy.
Ta vội vàng kêu oan, bồi dưỡng mẫu tử mà ! Dưới ánh mắt giám sát của Xuân Nghiên và Lâm Nhất, cuối hắn tin ta không hạ độc. Thái y nói thêm, có những món trời sinh khắc nhau, lỡ không thận để chung thì thành độc dược.
… Linh ăn, sao lại không sao?
Ta quên mất Linh vốn tu đạo, có khả năng trừ độc trời ban.
Trước khi rời đi, ta còn bạo gan hỏi: “ thấy hương vị thế nào?”
cầm bút của hắn khựng lại một chút: “… được.” Cái chữ “được” kia như thể nghiến răng phát ra, khiến ta phì .
Xuân Nghiên đứng cạnh, một lần nữa há hốc miệng kinh ngạc!
Nguyệt thấy không nỡ, len lén hiện thân dúi cho ta hai lọ thần bí, dặn dò kỹ lưỡng:
“Màu đỏ là tương tư, bỏ đồ ăn của thần sẽ khiến hắn nhất tâm nhất ý với ngươi. Màu xanh là ta trộm được Diêm Vương, một loại công tâm, một loại công thân, chậm rãi tiến triển, tuyệt đối không để lại ký ức. Kiếp này chắc chắn ổn !”
nheo mắt nhìn ta đầy ẩn ý, khổ cho sống ngàn năm xương cốt giòn tan mà còn phải trộm long trộm hổ giúp ta.
Nhìn hai lọ , mắt ta sáng rỡ! Không để lại ký ức? Đây phải là… à… , tóm lại là món bảo bối không thể thiếu trong gia đình!
Thừa lúc thị vệ đổi ca, ta lén trèo ra ngoài cửa sổ. May mà trong đầu còn nhớ rõ bản đồ cung, không thì chưa kịp mò tới tẩm điện của Tu đã bị bắt trở về.
Đi ngang qua Y Cục, ta trộm luôn một bộ y phục cung nữ.
Trong điện Hiên Nhiên, đèn đuốc sáng rực như ban ngày. Ta rón rén tới gần, bỗng nghe An công công khẽ:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay chưa có người edit.
“ , hôm nay lật thẻ của vị nương nương nào?”
Thẻ? Ủa? Đứa con bất hiếu này! Xương cốt phụ mình còn chưa , hắn đã bắt đầu sủng hạnh phi tần sao?
Khoan đã… Hắn có phi tần bao giờ?
Sao Nguyệt không báo cho ta một tiếng?
Ngón chân ta bấu chặt trên gạch, hận không thể xông túm hắn hỏi cho rõ ràng!
lại nghe giọng nói như băng của hắn vọng ra: “Không cần. Ngày mai đưa danh sách các tú nữ tuyển tú lên.”
Ta , đổi lọ màu đỏ trong thành màu xanh biếc.
Cái mà “ tiến triển”! Ta thích một bước tới đích!
[ – .]
Ta không tin hắn vẫn như kiếp đầu tiên, thà c.h.ế.t chứ không khuất phục! Dù sao kiếp này hắn đâu còn là Phật tử.
Đợi An công công vừa rời đi, ta lén rút nắp lọ, thả trong đó ra.
Nhìn con sâu béo phì vỗ đôi cánh trong suốt, lảo đảo bay như say rượu, chui qua khe cửa.
Ta còn lo lắng, con sâu ngốc này có nên chuyện không nữa?
Chờ một chén trà sau, ta thử đẩy cửa bước . thấy Tu đã nằm vật ra trên long ỷ, dáng vẻ an nhiên, như đã ngủ say.
Lúc hắn ngủ, giống hệt phu trong tiểu bí cảnh của ta – hàng mi dài rủ xuống, đổ bóng mờ nơi hốc mắt.
Ta thoáng ngẩn người, chỗ n.g.ự.c từng bị đ.â.m nhói lên rõ nguyên cớ, suýt chút nữa nổi cơn giận, định đ.ấ.m cho hắn một trận. cuối vẫn không nỡ, nhẹ nhàng đập lên vai hắn:
“ thần, đắc tội ! Nếu kiếp này ta không thể khiến thần động , những kiếp của ngài thất bại, mà ngay cả ta sẽ hóa thành khói mây tan giữa trời đất.”
Nếu hắn mãi là Linh thì tốt biết bao!
Linh – người duy nhất từng bái đường ta ở kiếp thứ tám…
Ta gạt phắt đám cảm xúc hỗn loạn đang nhảy múa trong lòng.
Mí mắt Tu bỗng giật giật, khiến ta sợ đến suýt bỏ chạy thừa sống thiếu !
Sắc mặt hắn đỏ ửng như kẻ say, như ráng chiều dâng lên mặt nước.
Ta tiến gần, lẩm bẩm: “ phải sẽ khiến ta thì sao? Sao bây giờ lại thành ra như sắp bốc cháy thế này? Hay ? Hay sâu kia lâu ngày không việc nên mất tác dụng?”
Ta đưa chọc chọc mặt hắn, thấy nhiệt độ nóng bỏng truyền thẳng lòng bàn .
Ngay sau đó, hắn mở mắt, đôi đồng tử đen láy đã nhuốm đỏ, dục vọng tràn đầy. Hắn bóp cằm ta, giọng khàn khàn như nuốt lửa:
“Ngươi… cho trẫm ăn thứ ?”
Lòng ta một nửa!
phải đã nói hắn không còn ký ức sao?
Sâu ! !
Nguyệt già khọm, hại c.h.ế.t ta !
Ta run rẩy, lả: “Không… không có . Ta thấy ngươi ngủ ngon quá, sợ nên đến đắp chăn cho ngươi .”
Hắn nhìn đôi trống không của ta, khẽ nhướn mày: “Chăn đâu?”
Ta lúng túng gãi gãi : “À… quên mang …”