Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Cậu tôi nhẹ nhàng thuyết phục: “ và anh rể cũng để lại không ít , để nó ăn mặc đầy đủ là chuyện đương nhiên. không được lỡ miệng. Đến lúc đó căn nhà còn đợi nó sang tên .”
“Cũng , con bé đó sống sót cũng còn chút giá trị. nếu cứ tiêu mãi thế …”
Cả người bên kia điện thoại cuối cùng cũng im lặng.
Tôi cắn môi, tắt điện thoại.
ra đầu đến là tự tôi tưởng tượng. Tôi từng mẹ mất để lại một căn nhà ở trung tâm thành phố.
mới biết còn có cả khoản bồi thường và di sản.
tôi tiêu bé đến đều là của tôi được thừa kế, vậy mà lại còn nhắm đến căn nhà của tôi.
Chuyển trường vốn không chuyện gì quá khó khăn, tôi lại tưởng rằng đã tốn nhiều , nên mới cố gắng giành học bổng, luôn đứng đầu lớp.
Trường tư có học bổng giá trị không nhỏ, số đó chưa từng vào tay tôi.
Tôi luôn cậu mợ đã chi tiêu nhiều tôi, mỗi lần học bổng đều chuyển vào tài khoản cậu.
Lưu lại đoạn ghi âm vừa rồi, tôi ngẩng đầu lên thấy Bành Hoài đang lo lắng nhìn mình. Cô ấy tiến lại, ôm chặt tôi.
“ , đừng lo, hãy nói chuyện cô chủ nhiệm, cô ấy sẽ không để chuyện xảy ra đâu!”
Tôi cố gắng mỉm cười, lại không thể cười nổi.
Bành Hoài tiếp tục nói nhỏ nhẹ: “Khi có giấy báo dự thi, mình sẽ lập tức đổi mật khẩu, chọn một trường mà không biết!”
“Bành Hoài!” Tôi ngắt lời cô, “Cậu thi trường nào?”
Bỗng nhiên tôi nhận ra mình chẳng hề quan tâm đến bạn cùng phòng. Tôi thậm chí còn không biết cô ấy thi trường nào.
Bành Hoài vỗ vai tôi: “Cậu quên rồi à? Tớ đã ký trường ở nước ngoài rồi, thi học trong nước để lấy lệ thôi, vài tháng tớ sẽ đi.”
Trong đầu tôi thoáng qua một ý điên rồ.
Tôi ngẩng đầu, nước mắt đọng trong mắt: “Bành Hoài, tớ có ý … Cậu có thể giúp tớ không?”
7
Sau khi lạc được tôi, Trần đã xóa .
ảnh chụp màn hình tìm người đã lan truyền khắp nơi. Rất nhiều người chia sẻ câu chuyện đó, trong lòng tôi vừa buồn không nói thành lời lại vừa cảm động.
Gia đình cậu tôi, những người tôi từng coi như người thân tìm mọi cách thay đổi nguyện vọng của tôi, bóc lột giá trị cuối cùng còn lại của tôi.
Còn những người xa lạ, chẳng quan gì đến tôi, lại tìm mọi cách lạc tôi, tiếp sức tôi, khuyên tôi đi theo tiếng gọi trái tim, đừng thay đổi nguyện vọng.
ChịTrần lại thêm một viết:
【Chuyện đến đây là kết thúc, tôi đã lạc được người quan. Mong mọi người đừng tiếp tục chia sẻ ảnh chụp màn hình .】
Cùng lúc đó, cô chủ nhiệm lớp tìm gặp tôi.
Cô nhìn tôi dịu dàng, chưa bao tôi thấy cô hiền như hôm nay.
Bình thường cô luôn nghiêm nghị, chẳng bao nói đùa học sinh.
“ , em thi vào trường học nào vậy?”
Tôi đoán là cô cũng đã thấy đó.
Tôi không do dự trả lời: “ học Y ạ.”
Tôi thấy ánh mắt cô dịu lại vài phần.
Cô hỏi: “Gia đình em có ủng hộ không?”
“Hồi cấp hai bố mẹ em gặp tai nạn xe, lúc đưa vào viện đã không còn thở . Lúc đó em đã quyết tâm làm bác sĩ, còn là bác sĩ chạy nhanh !”
đến bố mẹ, nước mắt tôi lại trào ra.
Cô chủ nhiệm rút khăn giấy đưa tôi: “Dù có chuyện gì xảy ra, em học trường nào là quyền của em, không ai được thay đổi điều đó, kể cả người thân cận .”
Sau đó, cô nhẹ nhàng nhắc đến trên mạng rồi vỗ vai tôi.
“Sắp thi học rồi, đừng ngợi quá nhiều. Nhà trường sẽ không để một học sinh xuất sắc như em học cao đẳng đâu. Cô cũng đã xem trường học Y mà em ký rồi, rất tốt, điểm em hoàn toàn đủ để đậu!”
“Còn về phía gia đình, cô sẽ khéo léo trao đổi. Nếu em không đậu học trọng điểm, nhà trường sẽ thu hồi học bổng năm qua.”
Bắt con tỳ hưu được nuôi quen miệng nhả lại thứ đã nuốt vào, còn khó chịu hơn cả việc bắt chúng chết.
Chính lời cô chủ nhiệm đã tiếp thêm động lực tôi, tôi lùi một bước, cúi chào cô:
“Cô giáo, em sẽ không phụ lòng cô! Cũng không phụ sự cố gắng bao năm qua của em!”
8
Sau vụ việc tìm người, cậu tôi gần như gọi điện tôi mỗi ngày.
Còn chưa đầy một tuần là thi học, hôm đó được nghỉ, cậu gọi tôi về nhà.
Tôi chuẩn bị tinh thần, vừa bước vào cửa đã thấy mợ đang nấu ăn trong bếp.
“ về rồi à, mau lại ăn cơm đi, mợ con làm món thịt xào chua ngọt con thích đấy.”
Cậu vẫn nhiệt tình như mọi khi, mời tôi ngồi ăn cơm.
Em nghịch ngợm Hải Dương hôm nay lại ngoan ngoãn bất thường.
“Mau ăn cơm đi, ăn gì cứ ăn. Đừng khách sáo.” – mợ cười tươi, đặt đĩa gà to giữa bàn.
Tôi rửa tay rồi ngồi vào bàn, gắp gà thấy ánh mắt không vui của Hải Dương.
“ gà là của em! ăn làm gì!”
Bình thường để nhường em , tôi ăn những món ít thịt, như món thịt xào chua ngọt trước mặt toàn nấm mèo.
hôm nay tôi không chiều theo, gắp thẳng chiếc gà to bỏ vào bát.
Hải Dương ném đũa xuống đất: “Mẹ, ấy giành gà của con!”
Mợ cười gượng: “ ăn để ăn, nhà mình không nghèo đến mức không mua nổi cái gà. Có gì mà giành.”
Không biết có ảo giác, tôi cảm thấy mợ đang nói móc.
Tôi giả vờ không nghe thấy, ăn xong lại gắp thêm cái .
Ăn tục cái gà, Hải Dương gần như bật khóc.
Một nam sinh cấp mà còn dùng trò ăn vạ để được chú ý, thật nực cười.
Xem ra cái tôi từng về một gia đình hòa thuận là giả dối.
Cậu bếp mang ra đôi đũa đưa Hải Dương rồi nhìn tôi:
“ , con đừng chấp nhặt em làm gì, nó đang áp lực học hành.”
“Con nghe nói em lại đội sổ lớp? Vậy áp lực đúng là lớn thật đấy.” – tôi gật đầu, giọng mỉa mai.
Câu đó khiến Hải Dương nổi điên.
Nó ném bát xuống đất, bát sứ rẻ vỡ tan. Nó nhìn tôi căm giận:
“Thành tích tốt giỏi lắm à! Nếu tao mà vào được trường của mày, tao chắc chắn học còn giỏi hơn mày!”
“ ! Mày tưởng học giỏi là vào trường nào cũng được á? Cứ đợi mà xem!”
Nói rồi Hải Dương xỏ giày lao ra khỏi nhà, để lại cảnh bừa bộn.
Cậu mợ tôi biết nhìn tôi, mặt đầy xấu hổ.