Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Thứ hai đi làm, chủ nhiệm nói với tôi có một phụ nữ trung niên tìm tôi, hiện đang ngồi trong phòng tiếp khách.

Tôi mơ hồ đẩy cửa vào, một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện trước mắt, áo len đen xù lông, quần tất da rộng, áo khoác da giả màu hồng sáng bóng, trước n.g.ự.c còn có một bông hoa da giả cùng màu.

Người mặc phong cách này thường không trong vòng giao tiếp của tôi, tôi nhíu mày, bối rối hướng ánh mắt về phía chủ nhiệm.

“Tình hình gì vậy?”

Chủ nhiệm bất lực nhìn tôi, còn bối rối hơn tôi.

Chưa đầy một giây, một bàn tay đầy nếp nhăn đột nhiên đưa về phía tôi, vì sợ nên tôi lại một bước, vì tôi thật sự không quen với sự thân mật không biết giữ khoảng cách xã giao này.

Bà ấy tên Trương Thái Hoàn, theo lời bà ấy, bà ấy là “mẹ ” của tôi.

Từ này dùng, thật sự rất có cảm giác thời đại, cũng rất có cảm giác hy sinh.

à, đầu bố mẹ không cẩn thận làm mất con, đó con chỉ bé như thế này.”

Trương Thái Hoàn lại bắt đầu nghẹn ngào, chủ nhiệm cũng không thường thấy trận thế như vậy, vội vàng đưa khăn giấy.

“Không bây giờ đã lớn như vậy, cũng có thành tựu rồi.”

Tôi không nói gì, chỉ yên lặng nhìn người phụ nữ nức nở đối diện.

Tôi từ nhỏ đã biết mình được nhận nuôi, là đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi.

Trong một thời gian dài, tôi rất tự ti, nghi là mình có gì không tốt mới bị bỏ rơi.

Là bố mẹ nuôi tôi này khác nói với tôi, gặp được tôi là phúc khí của họ, nên đổi tên “ ” trước đây thành “ Ngộ”, mẹ nuôi còn thường nói Ngộ giống chúng ta thế nào, đẹp như hoa, mới khiến sự tự ti của tôi từ từ tiêu tan.

này, chủ nhiệm không nói gì tôi sang một bên, thầm nói:

Ngộ, có phải lừa đảo không?”

Nhìn dung mạo của người phụ nữ đối diện, tôi đại khái biết, chắc không phải lừa đảo, Trương Thái Hoàn tám phần mười chính là mẹ tôi.

Nhưng tôi không muốn có bất kỳ dính líu nào với người phụ nữ đột nhiên tìm đến này, liền theo lời chủ nhiệm mà nói, quay đầu nói với Trương Thái Hoàn:

“Tôi không quen biết bà, bà có thể ra về.”

“Đừng mà, , talà mẹ con, mẹ con, con không tin thì…. chúng ta, chúng ta đi xét nghiệm máu.”

Nói xong, Trương Thái Hoàn tay tôi chuẩn bị đi ra ngoài.

“Không cần, bà có thể ra về rồi.”

Tôi tức thoát khỏi sự lôi của bà ấy, rồi đầu cũng không quay về văn phòng.

2.

Tôi tưởng sự chống cự thể hiện trong phòng tiếp khách đã đủ rõ ràng, Trương Thái Hoàn cũng biết điều không quấy rầy tôi nữa.

Nhưng không , bà ấy lại không từ bỏ đứa con gái “thất lạc” năm này.

Sáng hôm sau, khi tôi cầm tài liệu văn phòng chuẩn bị chạy đến công ty, vừa mở cửa chưa được hai bước, đã bị vật thể lớn dưới chân vấp một cái.

Tôi vừa muốn ai đặt đồ đạc trước cửa nhà tôi, kết quả thấy bên tai truyền đến tiếng rên quen thuộc.

“Ôi, cái đầu tôi này.”

Tôi cứng đờ quay đầu theo tiếng, “mẹ ” đã tìm đến tận cửa!

Trương Thái Hoàn không biết từ đâu kiếm được một cái chăn cũ kỹ, quấn mình thật kín, nằm ngay trước cửa nhà tôi.

“Bà làm gì ở đây?”

Tôi cố ý một bước, đứng xa xa, trong có cảm giác bị xâm phạm tả.

Trương Thái Hoàn từng lớp một gỡ chăn trên người, đỡ lưng già, tủi thân nói:

“Mẹ chỉ muốn đến thăm con thôi.”

Hàng xóm cùng tầng sáng sớm ra vào, nhìn cảnh tượng trước cửa nhà tôi, mắt lộ ánh nhìn lạ .

“Bà cũng thăm rồi, bây giờ có thể về không?” Tôi bực bội, chỉ muốn nhanh chóng đưa vị Phật này đi.

“Tôi không có chỗ ở mà, à, mẹ chỉ có thể tìm con thôi.”

“Tôi cũng không có chỗ ở, bà tốt nhất về nhà mình.”

Trương Thái Hoàn tôi muốn đuổi bà đi, lại bắt đầu lóc.

“Mẹ chỉ muốn bù đắp những năm tháng thiếu thốn với con, muốn chăm sóc con.”

Tôi nhìn đồng hồ, sắp muộn rồi, “Tôi sống khá tốt, không cần bù đắp, tôi phải đi làm.”

Thấy tôi chuẩn bị rời đi, Trương Thái Hoàn lắng, nhưng vẫn cúi đầu, nói lí nhí: “Được, vậy con đi làm trước, mẹ đợi con tan làm ở đây.”

Đây là quyết tâm không định đi rồi ?

Tôi không nói nữa, đầu cũng không quay lại mà bước đi, chỉ cần tôi không tiếp chiêu, bà ấy biết .

Nhưng kết quả là tôi ngây thơ, tát vào mặt, tôi đã xem thường Trương Thái Hoàn.

Tôi đang làm việc, ban quản lý gọi điện cho tôi, nói “mẹ tôi” quấy rầy nhà người khác, gõ cửa xin ăn xin uống, hàng xóm báo ban quản lý nói trong khu có người lạ khả nghi lảng vảng, ban quản lý bảo tôi về xử lý.

Nhận điện thoại ban quản lý, tôi muốn thốt ra “anh báo cảnh xử lý đi”, nhưng không mở được miệng, tôi thật sự , nhưng không đến mức m.á.u .

cảm thấy dù cũng có quan hệ huyết thống, không thể như vậy, nên đối với điện thoại, tôi vẫn nói ra một câu – được.

Lái xe về nhà, thấy ba bảo vệ vây quanh Trương Thái Hoàn, bà ấy chắp tay khiêm tốn cầu xin bảo vệ, thấy tôi đến liền như thấy cứu tinh chạy đến trước mặt tôi, tức đổi mặt hét lớn với bảo vệ.

“Các anh xem, tôi nói con gái tôi ở đây mà.”

Tôi nhìn sự đắc ý từ đáy của bà ấy, có cảm giác bị tính toán.

Trương Thái Hoàn vẫn vào được cửa nhà.

Sau này tôi trả giá rất lớn cho sự mềm của mình.

Tôi cầm chiếc điện thoại loa ngoài ầm ĩ của bà ấy, bảo bà gọi cho gia đình đón về.

Nhưng Trương Thái Hoàn giật lấy điện thoại c.h.ế.t cũng nói mình không còn gia đình, chỉ muốn thăm đứa con gái thất lạc năm.

Có lẽ kinh nghiệm xã hội tôi quá cạn, căn bản không quen ứng phó với loại người cộc cằn này, lại để Trương Thái Hoàn ở nhà tôi ngày.

3.

Vụ án trên tay sắp kết thúc, căn bản không có thời gian ứng phó với Trương Thái Hoàn, định sau khi vụ án kết thúc xử lý tốt chuyện này.

Một người như thế này, đánh không được không được, chỉ dính lấy bạn, bạn bà ấy bà ấy , bạn bảo bà ấy đi bà ấy nói không có chỗ đi.

Dù Trương Thái Hoàn miệng nói là “mẹ ” của tôi, nhưng đối với tôi, bà ấy vẫn là người hoàn toàn xa lạ, để một người xa lạ ở trong nhà mình, ít vẫn có chút lắng.

May mà nhà có camera, đây là thứ tôi lắp sau khi bố mẹ nuôi qua đời, tôi một cô gái sống có nguy hiểm, nên giám 24 giờ không ngắt điện.

đêm này về nhà tôi xem lại video giám vài , ban ngày Trương Thái Hoàn không dọn phòng thì nấu cơm, tôi cũng dần yên tâm.

Mỗi ngày, dù tôi làm thêm giờ đến giờ, về đến nhà, trong nhà sáng rực, có một bàn cơm chờ tôi.

Khi cầm đũa tôi nghĩ, trước đây bà ấy đi đâu, bây giờ đến cứu vãn, đã không còn tác dụng gì.

“Ngày kia tôi phải đi công tác, ngày mai bà dọn dẹp rời đi nhé.”

Trương Thái Hoàn câu này, tức trở nên hoảng sợ: “Con… con định đuổi tôi đi ?”

Trương Thái Hoàn động không động là vẻ mặt như chịu oan ức lớn lao.

“Đúng, tôi phải đi công tác, bà ở nhà tôi không phù hợp.”

“Không , con bận việc, tôi ở đây giúp con dọn nhà, dọn xong tôi tự đi.”

Trương Thái Hoàn mắt đầy tình cảm, muốn tình cảm với con gái tràn ra từ ánh mắt.

Nói xong, tay lại bắt đầu bận rộn, không lau bàn thì quét nhà lau sàn.

Cho đến khi tôi đi công tác, lại không bắt được cơ hội đưa Trương Thái Hoàn đi.

Sau khi đi công tác cuộc sống tôi càng đảo lộn, ngay cả ăn cơm cũng giải quyết trong năm phút, căn bản không hỏi Trương Thái Hoàn đi chưa.

khăn chịu đựng qua vụ án này cuối cùng về đến nhà, mới phát hiện trò hề vừa mới bắt đầu.

Những việc xảy ra sau đó như ngựa hoang thoát chuồng, khiến tôi đến nay nhớ lại vẫn cảm thấy buồn nôn từng đợt.

1.

Thứ hai đi làm, chủ nhiệm nói với tôi có một phụ nữ trung niên tìm tôi, hiện đang ngồi trong phòng tiếp khách.

Tôi mơ hồ đẩy cửa vào, một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện trước mắt, áo len đen xù lông, quần tất da rộng, áo khoác da giả màu hồng sáng bóng, trước n.g.ự.c còn có một bông hoa da giả cùng màu.

Người mặc phong cách này thường không trong vòng giao tiếp của tôi, tôi nhíu mày, bối rối hướng ánh mắt về phía chủ nhiệm.

“Tình hình gì vậy?”

Chủ nhiệm bất lực nhìn tôi, còn bối rối hơn tôi.

Chưa đầy một giây, một bàn tay đầy nếp nhăn đột nhiên đưa về phía tôi, vì sợ nên tôi lại một bước, vì tôi thật sự không quen với sự thân mật không biết giữ khoảng cách xã giao này.

Bà ấy tên Trương Thái Hoàn, theo lời bà ấy, bà ấy là “mẹ ” của tôi.

Từ này dùng, thật sự rất có cảm giác thời đại, cũng rất có cảm giác hy sinh.

à, đầu bố mẹ không cẩn thận làm mất con, đó con chỉ bé như thế này.”

Trương Thái Hoàn lại bắt đầu nghẹn ngào, chủ nhiệm cũng không thường thấy trận thế như vậy, vội vàng đưa khăn giấy.

“Không bây giờ đã lớn như vậy, cũng có thành tựu rồi.”

Tôi không nói gì, chỉ yên lặng nhìn người phụ nữ nức nở đối diện.

Tôi từ nhỏ đã biết mình được nhận nuôi, là đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi.

Trong một thời gian dài, tôi rất tự ti, nghi là mình có gì không tốt mới bị bỏ rơi.

Là bố mẹ nuôi tôi này khác nói với tôi, gặp được tôi là phúc khí của họ, nên đổi tên “ ” trước đây thành “ Ngộ”, mẹ nuôi còn thường nói Ngộ giống chúng ta thế nào, đẹp như hoa, mới khiến sự tự ti của tôi từ từ tiêu tan.

này, chủ nhiệm không nói gì tôi sang một bên, thầm nói:

Ngộ, có phải lừa đảo không?”

Nhìn dung mạo của người phụ nữ đối diện, tôi đại khái biết, chắc không phải lừa đảo, Trương Thái Hoàn tám phần mười chính là mẹ tôi.

Nhưng tôi không muốn có bất kỳ dính líu nào với người phụ nữ đột nhiên tìm đến này, liền theo lời chủ nhiệm mà nói, quay đầu nói với Trương Thái Hoàn:

“Tôi không quen biết bà, bà có thể ra về.”

“Đừng mà, , talà mẹ con, mẹ con, con không tin thì…. chúng ta, chúng ta đi xét nghiệm máu.”

Nói xong, Trương Thái Hoàn tay tôi chuẩn bị đi ra ngoài.

“Không cần, bà có thể ra về rồi.”

Tôi tức thoát khỏi sự lôi của bà ấy, rồi đầu cũng không quay về văn phòng.

2.

Tôi tưởng sự chống cự thể hiện trong phòng tiếp khách đã đủ rõ ràng, Trương Thái Hoàn cũng biết điều không quấy rầy tôi nữa.

Nhưng không , bà ấy lại không từ bỏ đứa con gái “thất lạc” năm này.

Sáng hôm sau, khi tôi cầm tài liệu văn phòng chuẩn bị chạy đến công ty, vừa mở cửa chưa được hai bước, đã bị vật thể lớn dưới chân vấp một cái.

Tôi vừa muốn ai đặt đồ đạc trước cửa nhà tôi, kết quả thấy bên tai truyền đến tiếng rên quen thuộc.

“Ôi, cái đầu tôi này.”

Tôi cứng đờ quay đầu theo tiếng, “mẹ ” đã tìm đến tận cửa!

Trương Thái Hoàn không biết từ đâu kiếm được một cái chăn cũ kỹ, quấn mình thật kín, nằm ngay trước cửa nhà tôi.

“Bà làm gì ở đây?”

Tôi cố ý một bước, đứng xa xa, trong có cảm giác bị xâm phạm tả.

Trương Thái Hoàn từng lớp một gỡ chăn trên người, đỡ lưng già, tủi thân nói:

“Mẹ chỉ muốn đến thăm con thôi.”

Hàng xóm cùng tầng sáng sớm ra vào, nhìn cảnh tượng trước cửa nhà tôi, mắt lộ ánh nhìn lạ .

“Bà cũng thăm rồi, bây giờ có thể về không?” Tôi bực bội, chỉ muốn nhanh chóng đưa vị Phật này đi.

“Tôi không có chỗ ở mà, à, mẹ chỉ có thể tìm con thôi.”

“Tôi cũng không có chỗ ở, bà tốt nhất về nhà mình.”

Trương Thái Hoàn tôi muốn đuổi bà đi, lại bắt đầu lóc.

“Mẹ chỉ muốn bù đắp những năm tháng thiếu thốn với con, muốn chăm sóc con.”

Tôi nhìn đồng hồ, sắp muộn rồi, “Tôi sống khá tốt, không cần bù đắp, tôi phải đi làm.”

Thấy tôi chuẩn bị rời đi, Trương Thái Hoàn lắng, nhưng vẫn cúi đầu, nói lí nhí: “Được, vậy con đi làm trước, mẹ đợi con tan làm ở đây.”

Đây là quyết tâm không định đi rồi ?

Tôi không nói nữa, đầu cũng không quay lại mà bước đi, chỉ cần tôi không tiếp chiêu, bà ấy biết .

Nhưng kết quả là tôi ngây thơ, tát vào mặt, tôi đã xem thường Trương Thái Hoàn.

Tôi đang làm việc, ban quản lý gọi điện cho tôi, nói “mẹ tôi” quấy rầy nhà người khác, gõ cửa xin ăn xin uống, hàng xóm báo ban quản lý nói trong khu có người lạ khả nghi lảng vảng, ban quản lý bảo tôi về xử lý.

Nhận điện thoại ban quản lý, tôi muốn thốt ra “anh báo cảnh xử lý đi”, nhưng không mở được miệng, tôi thật sự , nhưng không đến mức m.á.u .

cảm thấy dù cũng có quan hệ huyết thống, không thể như vậy, nên đối với điện thoại, tôi vẫn nói ra một câu – được.

Lái xe về nhà, thấy ba bảo vệ vây quanh Trương Thái Hoàn, bà ấy chắp tay khiêm tốn cầu xin bảo vệ, thấy tôi đến liền như thấy cứu tinh chạy đến trước mặt tôi, tức đổi mặt hét lớn với bảo vệ.

“Các anh xem, tôi nói con gái tôi ở đây mà.”

Tôi nhìn sự đắc ý từ đáy của bà ấy, có cảm giác bị tính toán.

Trương Thái Hoàn vẫn vào được cửa nhà.

Sau này tôi trả giá rất lớn cho sự mềm của mình.

Tôi cầm chiếc điện thoại loa ngoài ầm ĩ của bà ấy, bảo bà gọi cho gia đình đón về.

Nhưng Trương Thái Hoàn giật lấy điện thoại c.h.ế.t cũng nói mình không còn gia đình, chỉ muốn thăm đứa con gái thất lạc năm.

Có lẽ kinh nghiệm xã hội tôi quá cạn, căn bản không quen ứng phó với loại người cộc cằn này, lại để Trương Thái Hoàn ở nhà tôi ngày.

3.

Vụ án trên tay sắp kết thúc, căn bản không có thời gian ứng phó với Trương Thái Hoàn, định sau khi vụ án kết thúc xử lý tốt chuyện này.

Một người như thế này, đánh không được không được, chỉ dính lấy bạn, bạn bà ấy bà ấy , bạn bảo bà ấy đi bà ấy nói không có chỗ đi.

Dù Trương Thái Hoàn miệng nói là “mẹ ” của tôi, nhưng đối với tôi, bà ấy vẫn là người hoàn toàn xa lạ, để một người xa lạ ở trong nhà mình, ít vẫn có chút lắng.

May mà nhà có camera, đây là thứ tôi lắp sau khi bố mẹ nuôi qua đời, tôi một cô gái sống có nguy hiểm, nên giám 24 giờ không ngắt điện.

đêm này về nhà tôi xem lại video giám vài , ban ngày Trương Thái Hoàn không dọn phòng thì nấu cơm, tôi cũng dần yên tâm.

Mỗi ngày, dù tôi làm thêm giờ đến giờ, về đến nhà, trong nhà sáng rực, có một bàn cơm chờ tôi.

Khi cầm đũa tôi nghĩ, trước đây bà ấy đi đâu, bây giờ đến cứu vãn, đã không còn tác dụng gì.

“Ngày kia tôi phải đi công tác, ngày mai bà dọn dẹp rời đi nhé.”

Trương Thái Hoàn câu này, tức trở nên hoảng sợ: “Con… con định đuổi tôi đi ?”

Trương Thái Hoàn động không động là vẻ mặt như chịu oan ức lớn lao.

“Đúng, tôi phải đi công tác, bà ở nhà tôi không phù hợp.”

“Không , con bận việc, tôi ở đây giúp con dọn nhà, dọn xong tôi tự đi.”

Trương Thái Hoàn mắt đầy tình cảm, muốn tình cảm với con gái tràn ra từ ánh mắt.

Nói xong, tay lại bắt đầu bận rộn, không lau bàn thì quét nhà lau sàn.

Cho đến khi tôi đi công tác, lại không bắt được cơ hội đưa Trương Thái Hoàn đi.

Sau khi đi công tác cuộc sống tôi càng đảo lộn, ngay cả ăn cơm cũng giải quyết trong năm phút, căn bản không hỏi Trương Thái Hoàn đi chưa.

khăn chịu đựng qua vụ án này cuối cùng về đến nhà, mới phát hiện trò hề vừa mới bắt đầu.

Những việc xảy ra sau đó như ngựa hoang thoát chuồng, khiến tôi đến nay nhớ lại vẫn cảm thấy buồn nôn từng đợt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương