1.
“Hệ thống, ta muốn về nhà.”
Hệ thống đã lâu không gặp được ta triệu hồi, nhanh chóng hiện ra.
“Ký chủ đã quyết định kỹ chưa? Cơ hội xuyên không chỉ có một lần, một khi trở về, sẽ không thể quay lại triều của Phạn Đàn được nữa.”
Hệ thống cảm tiếc cho ta.
Dù sao, cũng chính hệ thống đã ta vượt qua ngàn năm thời gian, đến với thời cổ lạ này.
Để gặp gỡ Phạn Đàn, với mong muốn thay đổi kết cục của chàng.
Ta cười cay đắng.
“Ta đã thử rồi…”
Phạn Đàn là một vị tăng trong lịch sử, thân mang cốt Phật, cốt cách tựa băng sương, để lại cho hậu thế vô số kinh điển Phật pháp, là vầng trăng sáng lạnh lẽo xôi không thể chạm tới giữa đêm dài.
Vậy mà lại vì người bạn thanh mai thuở nhỏ, mà h í ở hai mươi lăm.
Năm năm đến thế giới này, ta đã ghi lại từng một về chàng, từng cái nhíu mày, từng nụ cười.
cả mọi người , trong mắt ta chỉ có Phạn Đàn.
Vì chàng, có thể hy sinh cả.
Ta cùng chàng đội mưa đội gió, qua con đường núi gập ghềnh lầy lội, chỉ để viếng thăm một ngôi chùa cổ hẻo lánh.
Vì chuyện đó, ta bị cảm lạnh, còn bị g ã y một chân.
Ta không đọc hiểu được những kinh Phật khó nhằn của thời cổ , nhưng bằng lòng dốc hết tiền tiết kiệm, mua cho chàng những bản kinh cổ độc nhất, chỉ để được chàng chắp tay, nở với ta một nụ cười thoáng qua.
Cuối cùng, vào đêm của năm năm, chàng từ cung yến trở về, trúng độc, cũng đã phá giới.
Chàng cắn lên môi ta.
Cùng ta tóc kề nhau.
Ôm ta thật chặt, cầu xin ta đừng rời chàng.
Ta còn nhớ dáng vẻ của Phạn Đàn khi tỉnh lại.
Hai mắt chàng đỏ hoe, cả người thể vỡ vụn.
Chuỗi Phật châu quấn vòng này đến vòng khác mu bàn tay nổi đầy gân xanh, muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Chàng tự hành hạ mình mà niệm Phật hiệu hết lần này đến lần khác, đến cả nhìn ta một cái cũng không muốn.
Ta đau lòng thở dốc hai hơi.
Lặng lẽ mặc lại từng món y .
“Phạn Đàn, ta ra ngoài trước…”
“Đợi đã!” Chàng nhíu mày, lạnh lùng gọi ta lại.
“Ta đã phá giới, không thể tiếp làm tăng nhân được nữa.”
“Ta sẽ cưới nàng.”
Giọng chàng rất nhẹ, nhưng lại vang vọng mãi bên ta.
Ta người đứng rất lâu, mới nhận ra được Phạn Đàn đã đích thân hứa với ta điều gì!
Bên là tiếng tim đập vang sấm.
Ngay cả m á u trong người, cũng biến thành mật ngọt sánh đặc.
Ta mơ mơ màng màng, từ sáng đến tối cứ cười ngô, tự tay chuẩn bị những việc liên quan đến hôn lễ của ta và Phạn Đàn.
Tay mỏi nhừ, dùng bút lông viết mấy trăm tấm thiệp mời bằng những nét chữ không quen thuộc.
Dùng từng tờ giấy đỏ, cắt ra những chữ Hỷ lớn nhỏ.
Họa tiết hỷ , ta luôn cảm quá dung , không xứng với một Phạn Đàn thanh thoát , nên đã sửa sửa lại.
Mỗi một , ta muốn làm cho tốt nhất.
Tuy nhiên—
Hôn của chúng ta tạm thời bị hủy bỏ.
Ta sờ lên vết sẹo đã đóng vảy vai, còn đau.
Gượng cười, lau giọt nước mắt không đã trào ra từ lúc nào.
Ta tìm một chiếc rương lớn bằng gỗ đàn hương.
Đem những liên quan đến Phạn Đàn trong suốt năm năm qua, hỷ không có cơ hội được mặc, đến cuốn sổ tay ghi lại từng về chàng, và cả tấm cà sa cũ chàng từng mặc… cả cho vào trong rương.
Mười tám là cái thơ trong sáng, thích mơ mộng.
Ta đã tưởng rằng hệ thống ta đến bên chàng.
Chàng rồi sẽ chú ý đến tồn tại của ta, sẽ đối xử với ta đặc hơn một …
này, ta mới hiểu ra lịch sử vốn không thể thay đổi.
Bất kể ta ở bên chàng bao lâu, chàng cũng sẽ chỉ vì ánh trăng sáng trong lòng mà hiến dâng cả tính mạng.
“Ký chủ, thật không ở lại sao?”
Ta lắc đầu: “Khi nào thì có thể ta về nhà?”
“Năm ngày , quá trình dịch chuyển sẽ bắt đầu. Trong năm ngày, ký chủ có thể từ mọi người ở đây, đừng để lại cho mình nuối tiếc…”