Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
hay, thằng tôi nghe chuyện liền vội về.
Nó từ chối luôn công việc , hớt hải bắt chuyến bay về .
Tôi nói con gái:
“Ngày mai thành phố, chơi con. Dậy lúc chín giờ .”
Con bé khựng lại, cuối cùng cũng cất lời hỏi:
“Mẹ… có mấy con ạ?”
Tôi :
“Tính cả con là ba. cả con – Cố Trần Sơn, làm rể bên , cả năm chẳng mấy khi về.
– Cố Mộ Sơn, thì là dạng vô công rỗi nghề, suốt ngày chạy chạy lại , chẳng làm cái quái gì.
À đúng rồi, của con phải đổi lại, mẹ sẽ tìm sư phụ tên mới cho con .”
con bé ánh lên một tầng mờ mịt.
Mà lần này, sự mờ mịt ấy…
Không còn là tuyệt vọng như những ngày đầu nữa.
4
Sau khi hỏi ý con bé, chúng tôi quyết định đổi cả tên.
Coi như làm lại từ đầu, chấm dứt hoàn toàn ký ức cũ.
“Cố Thanh Hoài.”
Nó chọn cái tên ấy.
Trên đường đến gặp thằng , chúng tôi tranh thủ làm xong thủ tục.
Xe ba bánh không được nội thành, tôi liền đổi sang ô tô, tiện thể đưa con bé ghé qua trang viên gần khu du lịch một chuyến.
Hàng rào gỗ trắng, thảm cỏ xanh rì, cửa vòm tròn mái nhọn kiểu lâu đài.
Bên là tủ tường kiểu châu Âu, tủ rượu âm tường, bậc thang bằng đá cẩm thạch thảm trải đắt .
Từ ra đều toát lên vẻ xa hoa lộng lẫy, đậm phong cách cổ điển châu Âu.
Ngày , thằng cả tôi định cưới con gái độc nhất của một gia tộc trâm thế phiệt, nên căn cưới cũng phải chuẩn bị thật chỉn chu.
Tôi ba tụi nhỏ mất ngủ mấy đêm liền, cuối cùng cắn răng nhờ thằng cả mời hẳn kiến trúc sư về thiết kế, vay xây lên.
Kết quả, nó sang quản lý công ty của bên vợ, rồi chẳng thèm quay lại nữa.
Tôi giận đến suýt đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.
Con bé đứng thẫn thờ cửa, ánh thoáng vẻ dè dặt.
Tôi bước lên thảm đỏ bậc cầu thang, ngoái lại vẫy gọi:
“Mẹ lên lấy chìa khóa, con cũng lên xem luôn , mẹ có chuẩn bị riêng cho con một căn đấy.”
Căn này, con bé nuôi mười bốn năm chưa từng chân tới.
Bởi vì mỗi lần tôi miêu tả nó về trang viên, nó đều nghĩ tôi lừa dụ về làm việc xưởng.
Con bé nhìn tôi bằng đôi đen láy, mím môi rồi khẽ nói:
“Con từng đến đây rồi.”
Tôi thoáng bất ngờ.
“Bạn học mời con tới dự sinh nhật. Lúc đó nghe nói, chỉ riêng thuê địa điểm đã năm chục triệu… Mẹ đừng làm bậy, không đền nổi đâu.”
nói, nó chỉ lò sưởi phía bên:
“Mẹ có cái này đắt thế nào không?”
“Tầm mười bảy triệu, mẹ không nhớ rõ lắm.”
[ – .]
con bé mở to sửng sốt.
Tôi bật :
“Đích thân mẹ chọn từng món một, sao mà không được chứ.”
“Nhưng mẹ nói nhỏ , cái thảm dưới chân con là hàng nhái đấy, lúc đó hết rồi, nên phải may giả hàng hiệu.”
Nó há hốc miệng, gương mặt tràn ngập kinh ngạc.
Tôi dắt nó nói:
“Vốn định cho cả con làm cưới, ai ngờ nó không về , trống thì phí quá.
Mẹ bàn bên khu du lịch, cho thuê mấy tầng dưới, còn tầng ba là khu sinh hoạt, mẹ không cho ai đụng .
Giờ xây mẹ cũng kiếm lại đủ rồi.”
Chúng tôi dừng một cánh cửa, tôi mở khóa vân , xoay ra hiệu cho nó:
“Con mở cửa thử xem.”
Con bé nhìn tôi trân trân, ánh dường như đang dò xét xem lời tôi nói có thật không.
Follow FB. HOA VÔ ƯU đọc thêm nhiều truyện hay bạn !!!
5
Ngay lúc nó định bước , dưới lầu bỗng vang lên tiếng ồn ào.
“Ơ, tụi chỗ rồi mà? Sao còn có đây?”
“Chắc là cô lao công?”
“Khoan đã… đó có phải là Trương Tư Tư không?”
Nghe đến tên , con bé cứng đờ lại.
Tôi tựa lên lan can, nhìn xuống đám nhóc con phía dưới:
“Ra là các cháu trang trí đấy à, sinh nhật vui vẻ .”
Một cậu trai trông rất sáng sủa khẽ mỉm :
“Cảm ơn ạ.”
Nhưng ánh cậu ta chỉ lướt nhẹ qua tôi rồi lập tức dừng lại con bé, mang theo chút lo lắng khó nói.
Tôi nhớ mang máng, hình như đây là nam phụ quan trọng truyện, cùng con bé “con nuôi phản diện” tạo thành mối tình ba.
Cuối cùng cả ba đều chịu tổn thương.
Con gái tôi lặng lẽ bước , tôi cũng theo sau, nhẹ nhàng khép cửa.
là chiếc giường siêu lớn kiểu hoàng gia, đủ cho năm nằm cạnh nhau.
Đèn ngủ gắn đầu giường tủ gỗ bên cạnh đều mang phong cách cổ điển châu Âu.
Trên tường là một bức phù điêu nghệ thuật, dưới cửa sổ treo rèm voan mỏng có một cây đàn cổ.
Tôi mở tủ quần áo màu kem ra:
“Muốn thay đồ không? Quần áo mới cả đấy.”
Nó cúi đầu, đôi vai khẽ run.
Giọng lạc :
“Không cần đâu.”
Nó khẽ nói thêm:
“Những dưới kia… là bạn học của con, chắc chuyện rồi.”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi mỉm :
“Mẹ thay đồ một lát, con có muốn xuống chào hỏi không?”
Con bé do dự một chút rồi cũng rời .