Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Ngày hôm , Chu Dục đứng đợi tôi dưới nhà.
Thấy bóng dáng tôi, ánh mắt anh ấy lập tức sáng lên, vẫy mạnh mẽ, “ đây, đây!”
Tôi chạy nhanh tới.
Anh ấy mỉm cười nhàng nói, “Đi từ từ thôi, không cần vội.”
đó, anh ấy đưa tôi một hộp cơm nhỏ.
“Hôm qua em nói thích ăn đồ ngọt, đây là món anh làm, em thử nhé!”
Tôi có chút ngạc nhiên, không ngờ anh ấy lại chu đáo như vậy.
Tôi liền thay ngay một nụ cười đầy bất ngờ, dùng giọng nói tràn đầy năng lượng, “Wow! Nhìn thôi đã thấy ngon rồi!”
Anh ấy cười, xoa đầu tôi.
Khi ngồi lên xe của anh ấy, tôi vừa ăn bánh trong hộp vừa líu lo không ngừng.
Chu Dục luôn giữ nụ cười ấm áp trên môi, thỉnh thoảng nhàng đáp lại tôi.
Khi đến rạp chiếu phim, cuối cùng tôi cũng thở phào nhõm.
Trời ơi, đoạn đường vừa rồi tôi đã tiêu tốn hết số từ ngữ cần nói trong tháng này.
May quá, phim không cần nói chuyện.
Ngoài việc ít nói, Chu Dục hoàn hảo về mọi mặt, là một đối tượng mắt vô cùng lý tưởng.
Anh ấy lịch sự cửa xe giúp tôi, hạ ghế ngồi trong rạp chiếu phim, và bảo vệ tôi ngay khi có đám đông.
Thỉnh thoảng anh ấy còn vụng về tạo ra chút không khí lãng mạn.
— mặt anh ấy đỏ lên còn nhanh hơn tôi.
Có thể thấy anh ấy là một người có giáo dục tốt, và dường như cũng khá hài lòng với tôi.
Nhưng tôi thì không như vậy.
Tôi sự mệt, cảm giác như mình luôn phải đóng vai một người khác.
Thời gian trôi qua, tôi nhận ra mình không hề như tưởng tượng, rằng giả đủ lâu sẽ nhiên trở cởi và nhiệt tình.
Ngược lại, tôi cảm thấy mình như sắp bị kỷ rồi.
Hơn , tôi cảm thấy điều này sự không công bằng với Chu Dục.
sao thì anh ấy thích tôi, nhưng đó là cái mà tôi giả .
Còn tôi không thể giả làm người yêu lý tưởng của anh ấy đời được.
Nhưng một thời gian bên nhau, tôi tuyệt vọng nhận ra rằng, có vẻ như tôi đã bắt đầu thích anh ấy một chút.
vậy, một ngày nọ, tôi giả hỏi, “Anh chỉ thích những gái cởi thôi sao?”
Chu Dục nhìn tôi, trong mắt có thứ cảm xúc mà tôi không đọc được.
“ cấp ba, anh đã gặp một gái. ấy nhiệt tình và tươi sáng, như một mặt trời nhỏ vậy, đó anh chưa bao giờ gặp lại ai giống ấy …”
Ôi trời… đây là kiểu tình cảm “bạch nguyệt quang” sao?
mối tình đầu là người nhiệt tình cởi , từ đó “thanh mai trúc mã lụi tàn, người anh yêu đều giống em” à?
Anh ấy không đời thích con người của tôi.
Vậy thì… mấy ngày diễn xuất của tôi rốt cuộc là gì chứ!
Tôi đột nhiên cảm thấy không còn tâm trạng chút .
“Tôi… cảm thấy không được khỏe, tôi về trước nhé.”
Không đợi Chu Dục nói hết, tôi ngắt lời và bỏ đi trong sự bối rối.
Về đến nhà, mẹ nhìn thấy tôi sụp đổ, liền đi đến bên tôi, nhàng vỗ về lưng như khi tôi còn nhỏ.
“Sao vậy, hôm nay… không vui à?”
Tôi hít thở sâu, “Mẹ… con không thể giả được , con không thể giả đời, hay là cắt đứt với Chu Dục đi mẹ…”
Mẹ im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng:
“Hây da… sao bây giờ lại thành ra như thế này. Rõ ràng cấp ba, con ngày cũng tràn đầy năng lượng, luôn tươi cười, ai nhìn cũng thấy thích, bây giờ… hầy…”
cấp ba, đúng là tôi khá .
Nhờ học nhanh, nhớ lâu, không lo về thành tích, ngày cũng tụ tập bạn bè, vui vẻ không ngớt.
Nhưng khi đại học, tôi cảm thấy những người xung quanh phức tạp hơn, gặp không ít người kỳ lạ từ khắp nơi, dần dần không còn muốn giao tiếp, cuối cùng trở thành như bây giờ.
Nhưng tôi cũng thấy ổn, đã trải nghiệm được niềm vui khi một mình.
Nhưng vấn đề bây giờ là, làm sao để tôi có thể chia với Chu Dục một cách đàng hoàng.
Tôi nhìn những nhắn liên tiếp hiện lên trên điện thoại, tất đều từ Chu Dục.
Anh ấy nhận ra có gì đó không ổn khi tôi vội vàng rời đi, cứ liên tục hỏi có phải anh ấy đã làm gì khiến tôi giận không.
nhắn mới nhất là:
[Có phải chuyện anh kể về gái cấp ba khiến em hiểu lầm không? Anh có thể giải thích, chỉ là lúc đó hơi ngại không nói rõ, em có muốn nghe không?]
Tôi có muốn nghe không?
Tôi chẳng muốn nghe câu chuyện về anh và mối tình đầu của anh chút , cảm ơn.
Nhưng điều này lại gợi ý tôi.
Tôi gõ phím trả lời:
[Không, chỉ là tôi nhận ra mình không thể quên được mối tình đầu, cuối cùng đã quyết định đi tìm anh ấy để hàn gắn lại, tôi không muốn làm mất thời gian của anh , xin lỗi.]
nhõm, giờ thì đôi bên không còn vướng bận gì .
Tuy nhiên, khác biệt là mối tình đầu của Chu Dục là một người , còn mối tình đầu của tôi… là Nam Cung Vấn Thiên.
không thể “hàn gắn” như tôi bịa ra, nhưng việc sống lại cảm giác rung động ngày ấy thì không có vấn đề gì.
vậy, tôi lại phim Thần Binh Tiểu Tướng, mặc kệ những nhắn liên tiếp từ Chu Dục.
Đừng nói chứ, Nam Cung Vấn Thiên đúng là đẹp trai mà!
4
Sáng hôm , tôi còn mơ màng trên giường thì bỗng nghe thấy tiếng mẹ tôi kêu lên.
“Tiểu Chu? Sao con lại đến đây?”
Chu Dục đến nhà tôi làm gì?
Tôi giật mình tỉnh giấc, vội vàng xoa mặt, thay quần áo, và nhanh chóng đứng nép tường để nghe lén.
Giọng Chu Dục có chút khàn khàn, mang theo vài phần khẩn cầu:
“Dì ơi, Thẩm có nhà không ạ? Em ấy… không trả lời nhắn của con, cũng không nghe điện thoại, con sự có chuyện muốn nói với em ấy.”
Mặc mẹ tôi mong muốn tôi tìm được một người bạn đời, nhưng có lẽ khi thấy tôi mệt mỏi suốt thời gian qua, bà đã từ chối Chu Dục một cách nhàng.
“ ngủ, hôm qua… tâm trạng không tốt lắm, có thể khi tỉnh dậy, nó cũng không muốn gặp con đâu, dì cũng không thể ép nó được.”
Chu Dục im lặng một lúc lâu.
Mẹ tôi tiếp tục, “Tiểu Chu à, không hợp thì… sớm buông bỏ đi con, nhà dì sự không biết điều, làm phiền con nhiều rồi.”
Rồi tôi nghe thấy tiếng cửa đóng lại.
“Cạch” một tiếng, tim tôi cũng rung lên một chút.
Tôi không thể kiểm soát được việc hình dung cảnh Chu Dục đứng ngoài cửa, gương mặt đầy đau khổ.
Tôi đổ người xuống giường, lăn qua lăn lại, cố gắng tiêu hao hết năng lượng để không nghĩ về những chuyện đau lòng này .
Nhưng rồi, khi tôi ra ngoài lấy đồ ăn trưa, tôi bị Chu Dục chặn ngay tại cửa.
Tôi sửng sốt, “Anh đợi đây bao lâu rồi?”
Mắt của Chu Dục còn đỏ, vừa nhìn thấy tôi, anh ấy lập tức tiến đến, “Em yêu, anh sự thích em, anh một cơ hội được không?”
Tôi ngạc nhiên, “Cơ hội gì cơ?”
Chu Dục như đưa ra một quyết định khó khăn và hệ trọng, cuối cùng cũng lời:
“Em yêu, anh sẵn sàng làm người thứ ba tình yêu…”
Tôi trợn tròn mắt, chuyện gì thế này?
Táo tợn! Dám đào góc tường của Nam Cung Vấn Thiên!
Chu Dục trước mắt nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, đôi mắt ngấn lệ chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi lúng túng rút khăn giấy ra lau nước mắt anh ấy, nhưng lại bị anh ấy nắm lấy cổ .
Ánh mắt anh ấy chứa đầy những cảm xúc mà tôi không thể đọc được.
Như một giếng nước cổ sâu thẳm nhưng trong vắt, dường như có nhiều câu chuyện chưa được kể.
“Em sự… không có chút tình cảm với anh sao?”
Tôi sự không nỡ, nhưng cũng thấy kỳ lạ.
Mới chỉ có hơn mười ngày, sao Chu Dục lại kiên trì như vậy?
Một người đàng hoàng như anh ấy mà cũng nói ra được câu “ tình yêu làm người thứ ba”, không thể nổi…
Tôi lúng túng nói, “Tôi… có lẽ không giống như anh tưởng tượng đâu.”
Chu Dục không ngờ đến câu trả lời này của tôi, vội vã nói, “Không, anh hiểu em mà!”
Tôi đành phải dứt khoát, “Anh chỉ mới biết tôi mấy ngày nay thôi, làm sao anh có thể hiểu tôi được? Tôi ra chẳng hề nhiệt tình như thế! Tất đều là giả ! Anh hiểu chưa!”
Cuối cùng cũng hét ra được câu này, tôi cảm thấy như được thở phào nhõm.
Nhưng Chu Dục lại càng nhíu mày, “Nhưng cấp ba… chẳng lẽ lúc đó em cũng giả sao?”
“Cấp ba?”
“Em chắc chắn không nhớ anh đâu, nhưng anh đã thích em từ khi đó rồi.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của tôi, Chu Dục kể lại câu chuyện tình thầm kín đầy hỗn loạn của anh ấy.
là… một câu chuyện khó diễn tả bằng lời.
5
cấp ba, Thẩm , cũng chính là tôi, là một trong những nhân vật nổi bật nhất trường.
Tôi có ngoại hình ưa nhìn, đầu óc nhanh nhạy, dễ dàng lọt top 10 của khối, đi đến đâu cũng có người lén lút ngắm nhìn.
Đó là những ngày tháng mà tôi nhất, không chút lo âu.
Tôi biết có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, nhưng không ngờ rằng Chu Dục cũng nằm trong số đó.
Khi đó, anh ấy chẳng mấy nổi bật, chỉ là một cậu học sinh trung học lặng lẽ, chăm chỉ học tập nhưng kết quả chỉ mức bình thường.
Trong khi tôi phung phí tuổi trẻ một cách thoải mái và phóng khoáng mỗi ngày, Chu Dục chỉ đứng lẫn trong đám đông, lặng lẽ dõi theo tôi.
Khi tôi dẫn chương trình lễ chào cờ, Chu Dục dưới sân khấu, lặng lẽ nhìn tôi.
Khi tôi cùng bạn bè đuổi bắt và cười đùa trên hành lang, Chu Dục ngẩng đầu từ đống bài tập trên bàn, nhìn tôi cười với ánh mắt đầy lưu luyến.
Khi bài văn của tôi được thầy chọn làm bài mẫu, anh ấy cẩn thận chép lại từng câu từng chữ những đoạn văn đầy cảm xúc mà tôi sáng tác cuốn sổ .
…
Đến năm lớp 12, trường tôi bắt đầu phân phòng thi và chỗ ngồi theo thành tích.
Lần thi tốt nhất của Chu Dục là khi anh ấy được ngồi bên phải của tôi.
Trước giờ thi, tôi đưa một viên kẹo sữa bạn thân bị hạ đường huyết ngồi phía .
Khi quay đầu lại, tôi phát hiện anh ấy nhìn tôi.
Tôi không nhớ gương mặt này, nhưng thấy anh ấy có vẻ cũng muốn ăn kẹo, tôi đặt một viên kẹo lên bàn của anh ấy và mỉm cười.
Viên kẹo đó, bây giờ nằm yên trong lòng bàn của anh ấy.
Chu Dục 18 tuổi giữ lại viên kẹo không nỡ ăn, còn Chu Dục 22 tuổi đứng trước mặt tôi, lặng lẽ lấy viên kẹo đó ra.
Như thể anh ấy vừa lấy ra tình cảm thầm lặng đã bị chôn vùi từ lâu.
Ồ, còn về bốn năm giữa chừng đã xảy ra chuyện gì…
kỳ thi đại học, Chu Dục lấy hết can đảm để xin phương thức liên lạc của tôi, hy vọng có thể cùng nộp đơn một trường đại học.
Nhưng tôi không đạt được kết quả như mong muốn, tôi nghĩ mình có thể đỗ ngôi trường hàng đầu, nhưng cuối cùng lại thất bại.
điểm không chênh lệch nhiều và tôi có nhiều lựa chọn khác, nhưng tôi không vượt qua được sự thất vọng của chính mình.
vậy, tôi đã từ chối liên lạc với tất bạn học cấp ba, bao gồm Chu Dục.
Chu Dục đoán được suy nghĩ của tôi đã chọn trường theo phỏng đoán, và cuối cùng chúng tôi mỗi người một nơi, một Nam một Bắc.
Anh ấy đã nhiều lần muốn đến tìm tôi, nhưng lo sợ tôi không nhớ ra anh, lo sợ tôi không thích tính cách của anh, lo sợ kết quả cuối cùng không tốt đẹp.
những lo ngại đó, anh ấy đã chần chừ đến bây giờ.
Khi nghe tôi đi mắt, anh ấy lập tức lo lắng.
Vậy mẹ anh ấy đã liên lạc với mẹ tôi, dẫn đến cuộc gặp gỡ mắt vừa rồi.
Ánh mắt tôi dần tối đi, cười giễu, “Bây giờ tôi đã khác với Thẩm cấp ba rồi, thứ anh thích chỉ là…”
Chu Dục nhận ra tôi sắp nói gì, vội vàng ngắt lời, “Không phải đâu! Anh biết em đã gặp khó khăn, anh biết tính cách em bây giờ đã thay đổi, nhưng anh thích con người của em!”
Anh ấy cầu khẩn, “ mà… anh một cơ hội, được không?”
Giờ hiểu lầm đã được giải quyết, vậy thì…
Tôi gật đầu, “Được.”
Nói xong, tôi cầm túi đồ ăn định bước nhà.
Nhưng lại bị Chu Dục chặn lại.
Anh ấy nhìn tôi đầy ủy khuất, “Em… em nói mối tình đầu của em, rốt cuộc là ai?”
Tôi bật cười, suýt thì quên mất chuyện này nếu anh ấy không nhắc đến.
Tôi bí ẩn rút điện thoại ra, lại lịch sử phim và chỉ Nam Cung Vấn Thiên trong phim Thần Binh Tiểu Tướng, nghiêm túc nói:
“Thế , có đẹp không?”
Chu Dục: “…”
Im lặng là vàng.
không biết nói gì, Chu Dục chăm chú nhìn lại bức hình, rồi xác nhận với tôi, “Em… thích kiểu này sao?”
Tôi giơ một ngón lên, cảnh báo, “Không được nghi ngờ gu thẩm mỹ của em.”
Chu Dục thở dài, đầy tâm trạng, rồi lặng lẽ rời đi.