Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

ơn chị.”

Anh xoay người, dùng một tay chống tường, quay lưng về phía tôi:“Chị ơi, lưng ngứa.”

Tôi lén anh từ xuống dưới, và ánh chạm đến vòng , tôi không chịu nổi nữa.

Vòng này—sao lại có thể cong như vậy chứ!

8.

Tôi cố gắng kìm nén bản năng để giúp tắm xong. lau khô nước người anh, anh hai quần áo bên cạnh, hỏi tôi:“Chị ơi, mặc nào đây?”

Tôi lại lén cơ bụng tám múi anh. Dù tâm trí anh như một đứa trẻ năm tuổi, dù sao có sự khác biệt nam nữ. Tôi giúp anh rửa phần thân và chân, chỗ riêng tư thì anh tự lo.

Lúc này, anh mặc một chiếc quần ở nhà rộng thùng thình, để lộ phần thân hoàn hảo.

Tôi ho nhẹ:“Ờ thì… không mặc được.”

Ngẩng đầu , tôi chạm phải ánh . Trong đôi có chút gì đó không giống một đứa trẻ. tôi vừa định nghi ngờ, anh lại nghiêng đầu cười ngọt ngào:“Nghe lời chị.”

anh trần trụi định nhảy lò cò ra khỏi phòng tắm.

Tôi hoảng hốt kéo anh lại.

đứng bằng một chân nên anh mất thăng bằng, cả người ngã về phía tôi.

Tôi mở rộng tay ôm lấy anh, và ngay khoảnh khắc đó, mặt tôi chạm ngực anh, nơi đang nóng hổi.

Tôi… lại chảy máu mũi !

9.

Sau bị thương, ngay cả việc ra ngoài hóng nắng, đi dạo không thể.

Trong lúc nghịch điện thoại, tôi cứ nghĩ đến cảnh anh ngồi một , lặng lẽ ra cửa sổ.

thật tội nghiệp.

Vậy nên tôi về nhà, mang cả Bách khoa toàn thư về khủng long cháu trai đến.

Thằng bé suốt ngày chơi iPad, những cuốn này nó chẳng thèm động . trẻ thì tính sở hữu rất cao, tôi định lấy liền ăn vạ.

Tôi phải mềm mỏng khuyên nhủ:“Bé à, thật may mắn, có iPad chơi, có tivi xem Shin – Cậu bé bút chì, có mẹ và có cả yêu thương. nhỏ rất đáng thương, mẹ mất hết, không ai chơi cùng, chẳng có iPad. Trong hoàn cảnh đó, mượn khủng long cho , chẳng phải là việc tốt sao?”

Thằng bé cuối cùng bị động, nước ngắn dài, lấy cả bánh cuộn yêu thích nó:“Hu hu hu, tội quá. ơi, mang cái bánh này cho luôn nhé.”

Bánh cuộn à? Tôi đã ăn hết đường .

, tôi mang nguyên đến cho .

Đặt cả giường anh, ngơ ngác ngẩng đầu tôi, dường như không hiểu tại sao lại có quà.

Tôi nhớ lại những lần kiểm tra phòng, anh ngồi trong bóng tối, một ra cửa sổ, bóng dáng đơn khiến tim tôi nhói đau.

Tôi không kìm được mà ôm anh lòng, dùng giọng nói dịu dàng nhất đời mà bảo:“A , đừng đơn. chưa từng phải một đối mặt với thế giới này. có chị mà.”

Tôi nhận được cơ thể anh cứng lại, dần dần thả lỏng.

Anh đặt đầu vai tôi, hơi thở ấm áp phả tai tôi.

tôi nghe giọng anh trầm thấp, khẽ nói:“Vâng.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương