Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 13

Quả thực là cô ta cũng thích đàn anh đó, xin chữ , đùa sao.
“Cậu cứ chờ xem!”
So với việc gọi phụ huynh đến trường thì xin một chữ có lẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cô không chờ vào buổi sáng, nên sau giờ học cô tiếp tục chờ đợi.
Cuối cùng vào buổi tối, cô đã chặn anh ngay sân bóng rổ.
“Phó Kinh, có đi không?”
Những người bạn cùng phòng đi ngang qua đầu náo động nhìn thấy cảnh .
Phó Kinh không ý đến , mà chỉ quan sát cô đột nhiên xuất hiện trước .
Đôi tinh nghịch như nai con, lại có vẻ ngoan ngoãn như một học sinh.
Xinh đẹp lại dễ thương.
Không giống như một cô có thể chuyện tỏ tình công khai như thế .
Phó Kinh xa cách .
“Có chuyện ?”
Giang Thiển lấy ra một quyển sổ , và nhét vào anh một thứ đó.
“Tôi mua một chữ của anh.”
Phó Kinh mở lòng bàn ra xem, là một tờ năm ngàn nhàu nát, anh cười khẩy một tiếng,
“Chúng ta thân nhau lắm sao?”
Giang Thiển đỏ bừng, đáng thương nói.
“Xin anh đấy.”
tên ?”
Giang Thiển không nói ra .
Phó Kinh cũng không cho, tên tờ giấy trắng, ai lại ngốc thế?
Ngày hôm đó, Giang Thiển cứ sau anh như một cái đuôi.
Phó Kinh đi đâu, cô đó.
đi ngang qua một hàng tạp hóa, đại diện lớp môn Toán gọi cô một tiếng từ xa.
“Giang Thiển, chữ của tôi đâu? Nếu không có tôi sẽ nói với giáo viên rằng cậu không nộp bài tập.”
Giang Thiển trốn sau lưng Phó Kinh bản năng, lắp bắp nói:
“Tớ, tớ đang đây.”
Phó Kinh lại chú ý một nữa, anh lướt nhìn đại diện lớp rồi lại Giang Thiển.
“Cô ấy nạt em à?”
Giang Thiển không nói .
Phó Kinh kéo cô quay một vòng, sột soạt mở cặp sách của cô ra, lấy ra quyển sổ , rút một cây bút và phẩy phẩy vài cái.
“Xong rồi.”
Giang Thiển ôm quyển sổ anh vừa đưa lại, ngơ ngác nhìn những nét “quái dị”, mỉm cười ngốc nghếch.
“Cảm ơn anh trai.”
Phó Kinh giật giật, miệng méo xệch, thật là dễ lừa gạt.
Tối hôm đó, Phó Kinh ăn cơm, tiếng cãi vã của một cặp vợ chồng trẻ từ sổ cạnh vọng vào.
Nhìn tiếng động, cô đã giao tiếp với anh vào ban ngày thu mình sổ, cúi đầu như một chú nhím, ôm sổ của mình vào lòng, viết rất nhanh.
Vợ chồng đứng ngay cạnh và cãi nhau ngay trước cô bé.
Người phụ nữ không biết chồng nói điều kích động, lao đến bàn học, thô bạo rút ra vài quyển vở, ném vào chồng.
“Anh thuê gia sư đến, là lén lút với anh, hay là dạy học? Nếu cô ta thực sự tập trung, sao điểm của Giang Thiển lại tệ hại như vậy?”
Cô bé cẩn thận vươn ra lấy, ngay lập tức, cái bình thủy tinh đập vào mép bàn, vỡ vụn.
Cô giật mình rụt lại, lại rón rén thu mình góc, không nói một lời.
Người phụ nữ điên cuồng xé toạc những tờ bài tập thành mảnh vụn.
Chúng bay không trung, rơi rớt như bông tuyết.
Một vài mảnh, lả lướt, rơi xuống Phó Kinh.
Là những trang bài tập định lý hàm cosin chưa hoàn thành.
Anh bỗng nhớ lại lời đe dọa của một cô kia với Giang Thiển.
“Nếu cậu không nộp bài, tớ sẽ báo cô giáo.”
Quả nhiên, vào chiều hôm sau, cô lại đỏ chặn anh ngõ, đưa cho anh mười đồng và một tấm thiệp.
“Anh có thể viết “Chúc mừng sinh nhật” không?”
Phó Kinh không nói , vui vẻ viết ngay.
Từ đầu đến cuối, cô không bao giờ quan tâm đến tên anh, cũng không thực sự nhìn kỹ anh, chỉ muốn yên tĩnh chiến đấu với bài tập .
Phó Kinh, người ở trường nội trú, học đó đã thay đổi, anh thường xuyên hơn.
Qua tấm màn sổ gió thổi bay, anh tựa vào sổ, đọc sách chuyên ngành.
Giang Thiển thì cúi đầu trên bàn học, thắp đèn học bài suốt đêm.
Hồi đó, con hẻm ở rất gần.
Phó Kinh có thể thấy những giọt mồ hôi nhỏ li ti lăn dài mũi cô, chiếc quạt trần thổi khiến những sợi tóc trên đỉnh đầu cô bay bay xuống.
Cô rất cố gắng.
Phó Kinh đã tìm người thăm, điểm môn toán của cô rất tệ, tệ đến mức không thể tưởng tượng .
Có lẽ do bố mẹ liên tục tranh cãi.
Không hoàn thành bài tập sẽ mắng, thỉnh thoảng lại tụt lại phía sau.
Toán trung học, một đã tụt lại, muốn kịp lại càng khó.
Mùa hè đó, anh chỉ biết nhìn cô nhỏ cố gắng kịp, mãi không thể đuổi kịp.
Một ngày nọ, anh nhận một yêu cầu kết bạn trên QQ, với ảnh đại diện của thập niên 90, giới tính nam.
Ghi chú: “ anh vài câu, không tin anh giải .”
Ban đầu định từ chối, cách thức thách thức ngớ ngẩn và giọng điệu lạ khiến anh nghĩ đến một người, và như có ma , anh đã chấp nhận.
Giang Thiển sử dụng chiến thuật chọc tức lấy chiếc phao cứu sinh, cứ vài ba ngày lại gửi các bài tập .
Từ những câu ngớ ngẩn, đơn giản ban đầu, dần dần tiến tới những câu nâng cao hơn.
Các hiệu toán học dày đặc, đôi dính cả mồ hôi và nước .
Từ đó sau, vào những đêm hè yên tĩnh, con hẻm tĩnh lặng, có hai người cùng nhau trải qua những đêm tĩnh mịch.
Giang Thiển cảm thấy mình đã có một vị thần hộ mệnh.
Vào mùa hè năm lớp 11 của Giang Thiển, hàng xóm đối diện chuyển đi, cô mang bài kiểm tra cuối môn toán, đứng dưới lầu, phấn khởi gửi điểm số cho anh.
“Cảm ơn anh! em đạt top 10 của lớp thi cuối , em có thể mời anh đi ăn không?”
Ngồi trên tầng hai, Phó Kinh liếc nhìn cô bé dưới lầu, đáp lại.
“Không cần đâu, tôi sắp đi nước ngoài. Chúc em sau may mắn.”
Búi tóc ngốc nghếch trên đầu cô bé, dưới ánh hoàng hôn, có vẻ hơi ủ rũ.
Đó là giao tiếp cuối cùng của thời học sinh.
Sau , công việc kinh doanh của Giang phát triển lớn mạnh, dần dần đầu hợp tác với Phó.
đầu tiên đi ăn, Giang Thiển đi cùng bố mình và gọi anh là “ngài Phó.”
Ánh Phó Kinh thoáng qua khuôn cô, rồi lạnh lùng đáp lại.
“Chào cô.”
Cô ấy không nhận ra anh.
Cả hai phụ huynh có ý đồ muốn sắp xếp một cuộc hôn nhân thương mại, dù không hẳn là cố ý.
Cô ấy cúi đầu ăn, không có phản ứng .
Phó Kinh dường như nhìn thấy hình ảnh của nhiều năm trước, bố mẹ cô cãi nhau, cô lúc đó không nghe thấy ngoài sổ, chỉ tập trung vội vã bài tập.
Cô ấy chưa bao giờ phản kháng, nói đúng hơn là cô ấy biết mình không thể phản kháng.
cô lại giống như một bông hoa dại kiên cường, cố gắng vươn mình và tìm kiếm niềm vui khả năng của mình.
Phó Kinh nghĩ rằng, vậy thì hãy cho cô ấy một bầu trời tự do, xem cô ấy có thể tự do phát triển và cuối cùng sẽ trở thành như thế nào.
đã đính hôn bảy năm.
Anh ấy luôn âm thầm quan tâm đến cô suốt thời gian việc.
Cô như một bông hoa nhỏ luôn vui vẻ.
Anh ấy kiên nhẫn chờ đợi cô lớn từ một mầm non.
Cuối cùng, vào năm thứ bảy, cô leo đùi anh và .
“Anh trai, mình cưới nhau nhé?”
Người đàn ông đa tình, rơi vào bẫy mà chính mình đã giăng sẵn, từ đó không thể thoát ra nữa.
– Hết –

Tùy chỉnh
Danh sách chương