Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nén xuống sự thất vọng trong , ta hỏi nàng:
“Là ta ngươi tư thông với thư sinh mà bỏ trốn? Là ta ngươi bị bắt tại trận, nếu không nhờ ta vung bạc chặn miệng người đời, ngươi đã bị dìm xuống ao sen .
“Là ta ngươi gả họ Bạch? Khi đó chẳng phải chính ngươi quỳ xuống khóc chếc đi sống lại, ta không đành bỏ một khoản sính lễ lớn đổi một cuộc hôn nhân ổn thỏa sao?
“Ta ngươi thế nào? ngươi sống sung túc đủ đầy, ngươi vong ân bội nghĩa?”
Mặt nàng ta tái mét, cắn chặt môi, hận ý tràn đầy, nghiến răng gằn từng chữ:
“Ngươi có tiền, sao không trực tiếp dùng bạc giúp ta dàn xếp mọi chuyện, lại phải kéo cuộc đời ta ? Rõ ràng là ngươi không muốn thấy ta sống !”
“ ngươi , ca ca ta thi đỗ , tẩu tẩu ở kinh thành đã có thai, danh y chuẩn đoán là nam mệnh. Ngươi là một thương nữ hèn mọn, không tự giác nhường lại vị trí chính thất, còn định làm nữa?”
“Tẩu tẩu ta không phải người đơn giản đâu, đừng đợi lúc bị người ta thu dọn lại khóc lóc níu kéo không chịu đi!”
Nàng ta vân vê cây trâm cài trên đầu, đó là mẫu nhất có ở kinh thành.
Rõ ràng là quà tặng từ vị tẩu tẩu kia, dùng mua chuộc người.
“Không thu mình lại mà sống, lúc bị hưu , ngươi và đứa gái vô dụng kia chẳng có kết cục đẹp đâu!”
Nhìn dáng vẻ nàng ta có chỗ dựa liền không chờ nổi mà dứt khoát cắt đứt quan hệ với ta, ta thấy nực cười.
Khi suýt bị dải lụa trắng thắt cổ, là ai đã dốc sức cứu nàng ta một mạng?
Bộ vòng lắc lư theo từng cử động của nàng ta, đó là ta tự đeo nàng ta ngày xuất giá.
Vậy mà nay, nàng ta đã sớm quên hết tất , vì một chiếc trâm cài mà tẩu tẩu gửi .
Ta thu lại ánh mắt lạnh lẽo, nở một nụ cười ôn hòa nhìn nàng:
“Hoài Tranh, ngươi có thứ bẩn, tẩu tẩu giúp ngươi xuống.”
Nàng ta hừ lạnh một tiếng, mặt đầy vẻ ngay mà, kiêu ngạo vươn cổ :
“Ngươi sớm điều thế này, ta nào tiếc một câu ngươi? Cùng là người một , ai lại không mong nhau đẹp? Nếu ngươi rộng lượng như tẩu tẩu ở kinh thành, chịu bỏ tiền mua chuộc người, ta dĩ nhiên sẽ thân thiết với ngươi hơn, chứ không đứng về phía—A!!”
Lời còn chưa dứt, chiếc vòng đẫm m.á.u đã bị ta giật xuống.
Giữa cơn đau đớn tột cùng và nỗi sợ hãi khủng khiếp của nàng ta, ta hờ hững buông , chiếc vòng nhuốm m.á.u rơi xuống dưới chân nàng.
“Nhìn ta như vậy làm ? tiếp đi!”
Nàng ta ôm vành rỉ máu, sắc mặt trắng bệch.
Ta vừa nâng lên, nàng ta đã sợ hãi co rúm lại như gặp quỷ, chứ đừng việc dám mở miệng nhiều lời.
Ta cười khẩy, dùng vừa giơ lên chỉnh lại lọn tóc mai bên thái dương:
“Ngươi sợ chứ? Sợ ta sao?”
“ đúng thôi. Ta là một nữ nhi thương hộ hèn mọn, mỗi khi muốn lại thứ của mình thì lúc nào không ‘đúng mực’ lắm. Ta tưởng, các ngươi đã sớm .”
Nàng ta run rẩy cắn môi, mắt rưng rưng, trốn sau lưng Vệ mẫu, thậm chí không dám nhìn ta.
Ngược lại, Vệ mẫu thì gào khóc thảm thiết, ôm chặt nàng ta mà mắng ta thậm tệ.
05
“Đồ nghiệt chướng! Muội muội ngươi sai chỗ nào mà ngươi lại độc ác như vậy?
“Vô đức vô hạnh, khó trách trai ta không cần ngươi! Giống hệt mẹ đã chếc của ngươi, làm nhiều chuyện ác, đời này đừng mong có trái tim của trai và cháu trai ta!
“Đây là ứng, đều là ứng của mẹ ngươi!”
Ta vốn đã bước cửa, nhưng nghe đó, lại khựng người.
Quay phắt lại, lao tới giật phăng toàn bộ trâm cài châu ngọc trên đầu bà ta.
Một nắm tóc lớn bị ta kéo theo, cơn đau khiến bà ta thét lên thảm thiết.
Ta lạnh lùng siết chặt chuỗi vòng ngọc phỉ thúy trên cổ bà ta, cúi xuống, giọng băng lãnh:
“Nếu ta có ứng, ta nhất định sẽ khiến ứng ấy giáng xuống họ Vệ, khiến các ngươi tan cửa nát , chếc không nhắm mắt!”
Bà ta kinh hãi mức không thốt nổi một lời.
Ta tiếp tục chậm rãi :
“Rảnh rỗi không có việc , thay vì tìm ta gây chuyện người , chi bằng lo quản lý cái viện của mình đi.
“Mấy nha hoàn quét dọn trong viện, chẳng bao lâu nữa sẽ bị phu quân của bà nạp hết phòng đấy.
“Ngày ngày dâng thuốc bổ ông ta bồi dưỡng sức khỏe sau hoan lạc, bà không thấy ghê tởm sao?
“Mẹ ta đời này không bao giờ học cái thói quỳ gối mềm lưng của bà đâu.”
“Dạy dỗ gái bà , xem có thể học cách giống bà, quỳ xuống mà cầu xin một tấm chân tình của phu quân không.”
“Còn ta—ta không giống mẹ mình. Trái tim đã hỏng thì không cần giữ lại, cứ móc là xong.”
Chuỗi ngọc phỉ thúy bị ta giật đứt, từng viên từng viên lăn lóc khắp sàn , vang lên những tiếng lách cách chói .