Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
ngây người, tôi gửi chữ [Thích] gõ sẵn ra.
Anh trả lời trong tích tắc: [Thật trùng hợp, tôi thích ăn.]
……
Sau , không có sau .
Thầy giáo trước bục dõng dạc, tôi dưới bục nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tâm trạng chạy mười vạn tám ngàn dặm.
anh không nói lời nào, chẳng lẽ chỉ đơn thuần muốn cùng tôi nghiên cứu thảo luận món tây nghiền trong căn tin có ngon hay không? Vậy tôi có nên nhân cơ hội hẹn ăn cơm với anh ấy không? Nhưng như vậy có vẻ như tôi thích anh ấy…
Ngay lúc tôi nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện ngây người, đột nhiên tôi thấy tiếng thở nhẹ cạnh: [Vậy tối nay có muốn cùng đi ăn tây nghiền không?]
Vừa quay đầu, khuôn mặt đẹp trai đập vào mắt. Tôi hơi hoang mang. Anh ấy đi vào cửa sau và lẻn gần tôi lúc nào?
Chàng trai cạnh chống cằm nhìn tôi cười, đưa tay, rút bút trong tay tôi ra, sau chọc chọc gò má tôi: “ đi. Đừng ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại nữa.”
……
Sau lúc lâu, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh nhuộm chút cười, vang lên tai tôi: “[Cố không trả lời tin nhắn của tôi. Câu tôi à?”
……
Nắng chiều xẹt qua khe cửa sổ phòng học, tôi vùi mặt vào cánh tay, không biết khuôn mặt nóng bừng của mình phơi bao lâu.
11
Tiếng người ồn ào trong giờ ăn căn tin.
Tôi xuyên qua tây nghiền nóng hổi, lặng lẽ nhìn người diện. Cho khi khuôn mặt mang theo cười của anh hiện ra, tôi lại mạnh mẽ quay đầu đi.
“Lâm .” Anh gọi tên tôi, vô cùng rõ ràng: “ có định ra nước ngoài nghiên cứu không?”
……
Tôi không ngờ anh lại đột nhiên hỏi như vậy.
“Tôi làm việc cho hội sinh viên và tôi xem danh sách nghiên cứu sinh chuẩn bị đi học. Tôi biết viên hướng dẫn của mời nhiều lần, nhưng đều chối.”
……
Người trước mặt rũ mắt nghịch phấn trong bát, thần sắc nhàn nhạt, lời nói hờ hững. Cho khi, tôi thấy tiếng cười nhẹ. Không biết , lại cảm thấy giống như tự giễu: “ ? Không rời khỏi Đoạn Triết à?”
Có vẻ như mọi thứ về tôi, nếu không giải thích được thì đều liên quan Đoạn Triết.
Đoạn Triết, có lẽ coi như phần nguyên nhân, nhưng thật ra quan trọng hơn … Tôi khuấy khuấy tây nghiền trước mặt, sau có chút quẫn bách mở miệng: “Tôi không có .”
Vẫn để mẹ Đoạn Triết trả học phí cho tôi phiền ấy rồi. Huống chi phí ra nước ngoài học gấp mấy lần hiện tại, điều duy nhất tôi muốn làm, chính tốt nghiệp thật tốt, sau tìm việc tích góp báo đáp ấy. Cho nên, lúc viên hướng dẫn tìm tôi, tôi không chút suy nghĩ liền chối.
Thật ra tôi biết số sinh viên trong khoa muốn có cơ hội , bỏ đáng tiếc. Thế nhưng, với tôi mà nói, lựa chọn tùy hứng cho tới bây giờ đều xa xỉ.
Nhưng không biết , tôi không có mà chối liền biến thành tôi muốn cạnh Đoạn Triết mà bỏ cơ hội học. Điều càng khắc sâu hình tượng “liếm chó” của tôi với Đoạn Triết
.
Trước kia tôi thật ra không quá để bọn họ nghĩ gì về tôi và Đoạn Triết, hiện tại ngược lại…. Tôi hơi sợ người diện hiểu lầm. Thật kỳ lạ, tại suy nghĩ của tôi lại trở nên mất tự nhiên vậy khi trước mặt anh.
“Không có .” Người ngồi diện tôi có vẻ ăn xong tây nghiền trước mặt tôi trong lúc tôi mất tập trung. Anh cười cười, hời hợt nhìn tôi: “Tôi cho nhé?”
……
Chi phí học không phải nhỏ, chuyện giống như tôi đi dạo trên đường cái, đột nhiên có người nhảy ra ngăn cản tôi nói, ôi, cô bé, hay tôi cho cô năm vạn đồng.
Hơn nữa, nói thật, tôi cùng anh ngoại trừ trao đổi trong lúc chơi game, kỳ thật…
“Bách, Bách Dực Chu, cảm ơn tốt của anh. Tuy rằng tôi thật sự muốn của anh. Nhưng mà, chi phí học quá cao, chúng ta mới quen biết vài ngày, không nào…”
Lúc , tôi mới rõ người diện, như có như không cười khẽ tiếng. Anh ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn tôi, cứ như vậy im lặng nhìn chằm chằm, không biết đang cười cái gì.
“Mới quen vài ngày…” Tôi anh nói.
Những chữ sau tôi không rõ, nhưng anh đứng dậy trước, giơ tay, có lẽ muốn xoa đầu tôi, sau lại buông lỏng ra: “Quên đi, Lâm .”
Giọng bị đè xuống, trong bối cảnh ồn ào của căn tin, có lẽ ngay cả … không rõ ràng: “Nếu như có để rời xa cậu ta, tôi vui lòng bỏ ra số .”
12
Lúc sẩm tối, mẹ Đoạn Triết gọi điện thoại cho tôi: “ à, ba năm liên tục đều đạt điểm cao, chuyện đáng tự hào như vậy, không nói cho biết? Chuyện có ra nước ngoài học chuyện tốt, chi phí không cần phải lo lắng. Nhiều năm qua nuôi như gái ruột, có đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cảm thấy vui.”
Người phụ nữ đầu dây kia có giọng nói nhẹ nhàng và ân cần, ấy cứ nói mãi, rồi câu chuyện chuyển sang những chuyện tầm phào. Tôi nhìn chằm chằm mặt trời chiều ngoài cửa sổ, hoàng hôn xanh thẳm dần dần bao phủ bầu trời đêm.