1
                        
Ngày thứ hai sau khi ta đính hôn, đích mẫu nói rằng  tỷ muốn  cho ta một ít của hồi môn, bảo ta theo nàng vào cung diện kiến.
Ta không  nghi ngờ liền đi theo, nào hay đây chính là con  một đi không trở lại…
 tỷ của ta là đích  nữ của phủ Tể tướng,  đế vừa đăng  đã sắc phong nàng làm Quý phi,  cho nàng vô vàn sủng ái.
Ngày thường, y phục, thức ăn  mọi thứ nàng dùng đều vượt xa các phi tần khác, trong  cung nàng quả thực vô  hiển hách.
Bước vào Ngọc  cung, ta quỳ  thỉnh an đích tỷ.
“Đã gặp Quý phi nương nương, nguyện nương nương vạn phúc vô biên.”
Nàng cười, tự tay đỡ ta đứng :
“Tỷ muội trong nhà, cần gì nhiều hư lễ vậy?”
“Tạ ơn nương nương.”
“Ta  muội đã  năm không gặp, nay vừa gặp, muội quả nhiên càng thêm xinh đẹp kiều .”
“Nương nương quá lời rồi, nương nương mới là người sở hữu dung mạo  lệ nhất lục cung.”
Đích tỷ  như rất hài lòng với lời cung kính của ta, nàng dùng khăn che miệng cười khẽ, sau  bưng một chén hồng táo yến sâm  đưa cho ta.
“Miệng muội thật ngọt, đi  chắc khát rồi chứ? Mau uống chén yến sâm  này đi.”
Đây là ân thưởng của Quý phi, ta không  từ chối, nhận lấy  nhấp từng ngụm nhỏ.
Đích tỷ thấy chén đã vơi, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt, giọng nói nhẹ nhàng:
“Ta tuy vào cung đã  năm, được hưởng vô vàn ân sủng, nhưng duy  có  con  là khó khăn, không có con nối dõi thì không thể làm  .
 nhi… nay cũng đã lớn rồi… cũng nên là lúc  đích tỷ phân  rồi…”
Phân ? Phân  thế nào? Ta đâu phải thần thánh phương nào, làm sao  được nàng?
Ta kinh ngạc ngẩng đầu định nói gì , nhưng lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, xương cốt rã rời, không còn  sức lực nào, đầu óc cũng quay cuồng, chẳng  lâu thì ngất đi.
Ta cảm thấy có người đặt ta lên giường.
Trong mơ màng, ta mơ thấy mình bị một con sói hung ác ghê gớm đè  đất, vô tình xé rách, gặm cắn.
Ta liều mạng giãy giụa, kêu cứu thật lớn:
“Di nương ơi cứu con! Tỷ tỷ cứu con! Phụ thân cứu con!”
Đúng lúc này, có một tiếng quát khẽ trầm thấp vọng .
“Ồn ào!”
Một con sói mà còn  mắng ta?
Ta dùng móng tay cào mạnh vào con súc sinh  một .
“À, người mà Quý phi hôm nay đưa tới thật thú vị…”
Ta không nghe rõ hắn nói gì,  cảm thấy  thể mình như một cọng mì, bị xé làm đôi.
Lại còn bị ném vào chảo dầu  đi  lại, vừa nóng vừa đau.
Không biết đã qua  lâu, chờ  khi ta mơ màng tỉnh lại, mới thấy trời đã sáng rõ.
Ta đột nhiên bật , lại cảm thấy toàn thân đau nhức vô , làn da non mềm cũng đầy rẫy vết bầm tím.
Ta cuộn tròn người lại, nước mắt lã chã rơi , hóa ra đêm qua, ta không phải nằm mơ, mà là thật sự bị người ta…
Bên cạnh truyền  tiếng thở nặng nề, ta nghiêng người nhìn sang, một nam nhân vạm vỡ đang quay lưng về phía ta  như sắp tỉnh!
Trong cơn hoảng loạn, ta vội vàng mặc loạn xạ y phục rồi rời đi.
Ngày thứ hai sau khi ta đính hôn, đích mẫu nói rằng  tỷ muốn  cho ta một ít của hồi môn, bảo ta theo nàng vào cung diện kiến.
Ta không  nghi ngờ liền đi theo, nào hay đây chính là con  một đi không trở lại…
 tỷ của ta là đích  nữ của phủ Tể tướng,  đế vừa đăng  đã sắc phong nàng làm Quý phi,  cho nàng vô vàn sủng ái.
Ngày thường, y phục, thức ăn  mọi thứ nàng dùng đều vượt xa các phi tần khác, trong  cung nàng quả thực vô  hiển hách.
Bước vào Ngọc  cung, ta quỳ  thỉnh an đích tỷ.
“Đã gặp Quý phi nương nương, nguyện nương nương vạn phúc vô biên.”
Nàng cười, tự tay đỡ ta đứng :
“Tỷ muội trong nhà, cần gì nhiều hư lễ vậy?”
“Tạ ơn nương nương.”
“Ta  muội đã  năm không gặp, nay vừa gặp, muội quả nhiên càng thêm xinh đẹp kiều .”
“Nương nương quá lời rồi, nương nương mới là người sở hữu dung mạo  lệ nhất lục cung.”
Đích tỷ  như rất hài lòng với lời cung kính của ta, nàng dùng khăn che miệng cười khẽ, sau  bưng một chén hồng táo yến sâm  đưa cho ta.
“Miệng muội thật ngọt, đi  chắc khát rồi chứ? Mau uống chén yến sâm  này đi.”
Đây là ân thưởng của Quý phi, ta không  từ chối, nhận lấy  nhấp từng ngụm nhỏ.
Đích tỷ thấy chén đã vơi, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt, giọng nói nhẹ nhàng:
“Ta tuy vào cung đã  năm, được hưởng vô vàn ân sủng, nhưng duy  có  con  là khó khăn, không có con nối dõi thì không thể làm  .
 nhi… nay cũng đã lớn rồi… cũng nên là lúc  đích tỷ phân  rồi…”
Phân ? Phân  thế nào? Ta đâu phải thần thánh phương nào, làm sao  được nàng?
Ta kinh ngạc ngẩng đầu định nói gì , nhưng lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, xương cốt rã rời, không còn  sức lực nào, đầu óc cũng quay cuồng, chẳng  lâu thì ngất đi.
Ta cảm thấy có người đặt ta lên giường.
Trong mơ màng, ta mơ thấy mình bị một con sói hung ác ghê gớm đè  đất, vô tình xé rách, gặm cắn.
Ta liều mạng giãy giụa, kêu cứu thật lớn:
“Di nương ơi cứu con! Tỷ tỷ cứu con! Phụ thân cứu con!”
Đúng lúc này, có một tiếng quát khẽ trầm thấp vọng .
“Ồn ào!”
Một con sói mà còn  mắng ta?
Ta dùng móng tay cào mạnh vào con súc sinh  một .
“À, người mà Quý phi hôm nay đưa tới thật thú vị…”
Ta không nghe rõ hắn nói gì,  cảm thấy  thể mình như một cọng mì, bị xé làm đôi.
Lại còn bị ném vào chảo dầu  đi  lại, vừa nóng vừa đau.
Không biết đã qua  lâu, chờ  khi ta mơ màng tỉnh lại, mới thấy trời đã sáng rõ.
Ta đột nhiên bật , lại cảm thấy toàn thân đau nhức vô , làn da non mềm cũng đầy rẫy vết bầm tím.
Ta cuộn tròn người lại, nước mắt lã chã rơi , hóa ra đêm qua, ta không phải nằm mơ, mà là thật sự bị người ta…
Bên cạnh truyền  tiếng thở nặng nề, ta nghiêng người nhìn sang, một nam nhân vạm vỡ đang quay lưng về phía ta  như sắp tỉnh!
Trong cơn hoảng loạn, ta vội vàng mặc loạn xạ y phục rồi rời đi.