Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4 - Giữa Đám Tang Tôi Tìm Thấy Sự Thật

“Không phải chị từng hứa ông chủ cũ là sẽ giữ gìn công ty sao?”

“Hai người… sắp ly hôn thật sao?!”

Cao Mộng là cánh đắc lực của tôi vào công ty.

Cô ấy luôn hiểu rõ từng câu tôi ký hiệu, diễn đạt đúng sắc thái lẫn tâm tư.

tôi, cô ấy không chỉ là nhân viên, mà là bạn thân.

Tôi ngồi xuống ghế, mệt mỏi thở dài:

『Tôi nên rời . Ngoài ông nội , không ai đời này quan tâm tôi .』

『Ông nội mất rồi, nhà Trì chẳng liên quan gì tôi.』

Cao Mộng tức giận:

“Nhưng chị yêu Tổng giám đốc Trì mà!”

Câu của cô khiến tôi nghẹn lại.

Tôi không thể phản bác nổi.

Tôi yêu Trì Minh Trạch sao?

Tôi chỉ muốn có một mái nhà.

Nhưng sau ông nội , tôi tỉnh mộng.

Bấy lâu nay, anh ấy luôn bị ông nội gia tộc ép buộc mới bên tôi.

Một mái nhà như thế…

Không có được.

『Đừng nhắc , chuyện này cần làm rõ nhanh nhất. Gọi pháp lý gặp tôi.』

5

Sau Trì Minh Trạch trốn thoát, cảnh sát tìm lộ trình lên đảo được vẽ mấy chai nhựa buộc người cậu ấy.

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ ổ người do lão Cương cầm đầu bị tóm gọn.

Vụ án bán phụ nữ trẻ em đặc biệt nghiêm trọng ở Giang Thành làm chấn động nước.

cảnh sát tìm tôi, tôi thoi thóp hầm.

Lúc mở mắt , tôi căn nhà cũ của nhà Trì.

Ông nội Trì tôi hiền : “Con bé à, nay cứ ở lại đây sống.”

Tôi là đứa trẻ bị bọn người cóc bệnh viện.

đó không có camera giám sát, không xác định được tôi bị đâu.

Cảnh sát kiểm tra dữ liệu ADN nhưng không tìm hồ sơ tìm con nào trùng khớp.

Tôi trở thành trẻ mồ côi.

Ông nội Trì vì cảm kích tôi cứu cháu trai mình nên nhận nuôi tôi.

Nhưng người tôi đầy vết bỏng, lại bị câm.

Cha mẹ của Trì Minh Trạch không hề thích tôi.

Chỉ vì áp lực dư luận danh tiếng gia tộc, mới không phản đối việc tôi ở lại nhà Trì.

Một tháng sau, tôi gặp lại Trì Minh Trạch.

Cậu ấy hào hứng chạy vào nhà cũ.

Nhưng bộ dạng đầy thương tích của tôi, cậu ấy òa khóc.

Cậu ấy nhét vào tôi một thanh sô-cô-la, dịu dàng :

“Ni Ni, sau này anh sẽ chăm sóc em.”

đó, Trì Minh Trạch đối tôi tràn đầy biết ơn áy náy.

“Minh Trạch, nay hãy gọi con bé là Nhiên.” – ông nội vỗ vai cậu – “Con phải nhớ, nếu không có , chẳng có con ngày hôm nay.”

Mắt cậu đỏ hoe, nắm chặt tôi, thanh sô-cô-la lòng bàn tan chảy theo nhiệt độ.

Nhưng không biết bao giờ, cậu ấy đầu ghét tôi?

Sau tôi phục, tôi trở thành cái đuôi nhỏ của Trì Minh Trạch.

Lúc đầu có người về tôi:

“Con ăn trộm, đồ bị , con hoang!”

Vì bảo vệ tôi, Trì Minh Trạch không ít lần đánh nhau bọn .

Cậu ấy che tôi sau lưng, mình đầy vết bầm tím nhưng vẫn gào lên:

“Ai dám xấu sau lưng cô ấy, tôi xé nát miệng đứa đó!”

Cảm giác toàn lúc đó, là do cậu bé Trì Minh Trạch mang lại.

Nhưng cấp ba, bỗng một ngày, cậu ấy không tôi theo .

“Cô đừng có bám theo tôi được không? Thật sự rất phiền.”

Tôi khựng lại, lặng lẽ bóng lưng cậu ấy xa dần.

Tứ phía vang lên những lời đồn khó nghe:

“Đừng chơi , con bé đó là tội phạm, nhỏ chuyên ăn cắp.”

cái vẻ ngây thơ giả tạo đó mà xem, chắc bụng đang tính kế người rồi!”

“Nghe cứu Trì Minh Trạch nhỏ nên mới bám lấy cậu ấy đấy.”

“Nhà Trì ăn mặc, chẳng lẽ người ta lấy sao?”

Khoảnh khắc đó, tôi như quay lại cái đảo hoang năm xưa.

Thế giới bên ngoài chưa bao giờ chấp nhận một kẻ từng bị “thối nát” như tôi.

Dù năm xưa, Trì Minh Trạch từng cố kéo tôi khỏi vũng bùn, nhưng cuối cùng, cậu ấy vẫn buông .

Chỉ có ông nội Trì là không.

Ông tôi phẫu thuật, xóa hết sẹo người.

Ông tôi môi trường sống tốt nhất, trường học tốt nhất.

Ông luôn :

“Con rất thông minh, điềm tĩnh, nội tâm – nhất định tương lai sẽ tỏa sáng.”

“Những vết thương cơ thể con tất sự không hoàn hảo, chính là huy chương của cuộc đời con.”

“Không điều gì có thể ngăn cản Nhiên của ông trở nên xuất sắc.”

“Nhà Trì chính là nhà của con, là chỗ dựa vững chắc của con mãi mãi.”

Nhưng năm tôi tốt nghiệp đại học, ông đột ngột bị đột quỵ.

Ông nắm tôi, run run :

Nhiên, ông sợ không thể chăm sóc con thêm .”

Đó là lần đầu tiên suốt bao năm, tôi bật khóc.

Người đàn ông già nua tôi một mái nhà, bỗng dưng sụp đổ.

“Minh Trạch là đứa bị nhà chiều hư, bướng bỉnh, ngạo mạn, nhưng bản chất không xấu.”

“Ông biết con thích …”

“Nhưng nếu ông rồi, ông không yên tâm giao con ai khác .”

thế là, lúc ông nội nguy kịch, tôi Trì Minh Trạch đăng ký kết hôn.

Sau đó, cậu ấy càng ghét tôi hơn.

Có một lần cậu ta uống rượu, cuối cùng sự thật:

Nhiên, cô có biết không, mỗi lần mặt cô, tôi lại nhớ quãng thời gian bị bọn người cóc!”

“Cô tồn tại chính là cơn ác mộng đời tôi!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương