Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Ta liệt giường suốt nửa tháng suốt thời gian ngoại trừ Nguyên mỗi ngày hầu hạ thang thuốc sáng tối vấn an bộ Hầu phủ như thể đã quên mất sự tồn tại của Con sói con Cố Nguyên Nhược cũng lão phu nhân dời về viện của bà
Linh Lung bẩm báo rằng chỉ còn ngày nữa là đến ngày phủ chi trả ngoại nợ và phát tháng ngân Ta gọi nàng ghé tai gần Linh Lung do dự: “Phu nhân việc … ạ”
Ta khẽ gật đầu ánh mắt trấn an
Quả nhiên tối ngày thứ khi phát tháng ngân Cố Thừa Trạch xuất hiện tại viện hỏi han ân còn trách vì bận rộn công vụ nên đã sơ sót quan tâm tới
Trong lòng rõ như gương nhưng vẫn thuận miệng gật đầu:
“ một khi đã bận công vụ thì mười ngày nửa tháng cũng về nhà thực là khổ cho Hầu gia Người ngoài ngưỡng mộ chức biên tu nhàn tản của Hầu gia ai biết nỗi vất vả đằng ”
Sắc mặt cứng đờ trong khoảnh khắc liền nhận khoái của việc mắng mà chẳng thốt một lời thô tục
Ai trong kinh thành biết cái chức lục phẩm biên tu là do Hoàng thượng thương xót thương nơi chiến địa mà ban cho chỉ là hư chức cũng như
Cố Thừa Trạch quanh co một hỏi:
“Chưởng quỹ sổ tháng các khoản ngoại nợ trong phủ vẫn thanh toán”
Đến chiêu bài quen thuộc của đến
Mỗi lần đạt điều gì sẽ diễn màn quan tâm dịu dàng đó “vô tình” nêu ý định của Ta nay luôn động vì biết nghĩ cho nên từ chối lần … sai
Ta nhíu mày nắm lấy tay ngữ khí phần tủi thân:
“Hầu gia từ lúc gả phủ tới nay nhà luôn trong cảnh thu đủ chi ngày ngày bỏ tiền đắp vẫn đủ”
Cố Thừa Trạch như thể đang múa mặt trong hí khúc Xuyên Thoại còn dịu dàng ca tụng giờ định xuất ngân nữa liền chỉ tay mũi mắng:
“Ta còn tưởng nàng xuất thân thư hương dịu dàng hiểu lễ hóa đến nợ nần của Hầu phủ mà cũng chẳng chịu thanh toán Nàng sợ chỉ trỏ lưng ”
Ta tức cũng chẳng giận chỉ dùng khăn tẩm nước gừng chà mạnh mắt để nước mắt rơi ròng ròng đầu tỏ vẻ cực kỳ ủy khuất:
“Khéo vải may sợi phủ đã khánh kiệt từ Tháng lão Hầu gia ở Trân Phẩm Trai đấu giá một bản cổ giá một nghìn tám trăm lượng mấy ngày chưởng quỹ bên đó tới đòi tiền đến giờ vẫn còn cầm tờ nợ về”
Cố Thừa Trạch thấy thì cũng lúng túng khẩu khí dịu :
“Phụ thân đây thường sưu tầm quý tranh mẫu thân và mỗi tháng tiền y phục trang sức cũng chẳng ít chẳng lẽ phủ đủ sức chi mấy khoản ”
lời nhẹ nhàng hơn ban nãy nhưng câu đầy rẫy ám chỉ biết quản lý việc nhà
Ta đỏ hoe mắt uất ức đến nỗi chẳng thể nổi thành lời
Linh Lung lập tức quỳ dập đầu ba cái thật mạnh:
“ là phu nhân lấy ngân lượng của mà nếu đã chẳng chống đỡ nổi từ Tháng phu nhân phủ thăm nhà lão phu nhân phát hiện áo choàng của đã mặc từ ba năm liền sinh nghi Phu nhân tuy khéo léo che đậy nhưng sợ nếu để lộ việc vẫn dùng để nuôi Hầu phủ thì Hầu gia sẽ mất mặt nên mới tiếp tục đắp nữa”
Cố Thừa Trạch làm mà biết Vốn dĩ là dùng để nuôi cái Hầu phủ vì thể diện của mà chẳng nhắc đến cũng vì thế mà cứ giả ngu mãi Giờ Linh Lung đã vạch toạc lớp vải che mặt
Cố Thừa Trạch mặt đỏ tới mang tai chẳng còn bộ dáng tiêu sái thoát tục mọi khi vội giả vờ kinh ngạc:
“Phu nhân sớm Phủ vụ nhiều việc quả thật làm khổ nàng ”
Một câu “khổ nàng” câu “ áy náy” nhưng tuyệt nhiên thấy nhắc đến trả ngân lượng cho vẫn định dùng lời ngon tiếng ngọt để moi bạc
Không lo nghĩ bọn họ sống ung dung thi thư cầm họa nhưng chỉ một còng lưng gánh cái Hầu phủ Dựa Thế gian thật bất công bọn họ dựa mà quyền khi dễ như thế Dựa
Cơn giận dâng trào chằm chằm gương mặt chăm sóc kỹ lưỡng của Cố Thừa Trạch chỉ hận thể đục vài cái lỗ đó:
“Nếu Hầu gia ngại việc ngoài biết ngài tiêu xài của thê tử thì lập tức sai Hạ Chí đem bạc đến phòng sổ ”
Sắc mặt Cố Thừa Trạch vặn vẹo thể tin nổi:
“Chẳng chỉ là mấy thứ vàng bạc thôi Không ngờ nàng coi trọng đến Lẽ nào trong mắt nàng thể diện của Hầu phủ còn chẳng bằng bạc đó”
Nghe thử xem là
Ta thật xem nếu đám vàng bạc từ của cái Hầu phủ – biết làm ăn biết tiết kiệm chỉ biết phô trương lãng phí – thể trụ bao
Sắc mặt lạnh hẳn:
“Thể diện của Hầu phủ đương nhiên quý giá ngàn vàng nhưng mặt mũi của Hầu gia Hầu gia gìn giữ Ta đạo lý lấy bạc của thê tử để chống đỡ thể diện của nhà chồng ”
“Vô lý”
Cố Thừa Trạch tức đến mức vung tay tát một cái giận dữ bỏ
5
Đại Cố Thanh Hoan biết đánh ngoài mặt thì đến thăm hỏi nhưng lời thì câu nào câu nấy chứa đầy giễu cợt
Ta chăm chú gật đầu phụ họa:
“Đại nhất định sẽ xét cho nhiều”
Nàng rõ ràng mắt dáng vẻ nhu thuận của trợn trắng mắt đưa mắt sang bàn trang điểm Nàng lần nào tới cũng như thế Linh Lung ở bên hầu hạ sát bởi vì tiểu thư thích tiện tay mang đồ về
Linh Lung bĩu môi đầy châm chọc:
“Phu nhân lần trong phủ đặt may y phục mới chẳng rõ vì thấy mang đến cho với Nhị thiếu gia Nguyên Trước phu nhân mua gì cũng lo cho tất mọi giờ thì bạc của phu nhân nên cái phong thái tiêu xài như nước cũng mất cái sự hào phóng chu cũng chẳng thấy nữa Đại tiểu thư tiệm trang sức chắc hẳn đã chọn cho phu nhân vài món trâm ngọc chứ Không đặt ở bàn trang điểm lấy cho chúng xem một ”
Cố Thanh Hoan nghẹn đến mức đành lúng túng rời khỏi bàn trang điểm lí nhí :
“Đại tẩu mấy món trang sức chọn vẫn đang làm đợi xong mang tới cho tẩu Bên mẫu thân còn việc xin cáo lui ”
Khi bóng váy nàng khuất nơi sân viện Linh Lung đã tức tối :
“‘Đợi làm xong mang tới cho tẩu’ – câu phu nhân đã bao nhiêu năm Người vẫn còn đối đãi thân thiết với nàng ”
Ta vò nhẹ búi tóc nàng trêu chọc:
“Còn Vừa dập đầu ‘bốp bốp bốp’ thật vang dội đã là diễn kịch thôi Ngươi ngốc thật ”
Linh Lung uất ức:
“Làm kịch thì tròn vai mà tiểu thư thì cũng thấy giờ đầu cứ ong ong chắc sưng ”
là con ngốc
Còn về con sói con vong ân bội nghĩa Cố Thanh Hoan híp mắt Ở nàng trúng ý một tân khoa tiến sĩ Sau khi tra rõ thì phát hiện là một kẻ nghiện cờ bạc bản chất tồi tệ
Khi đó còn đau lòng cho nàng sợ nàng gả sẽ chịu khổ liền hết lòng ngăn cản Kết quả là nàng hận thấu xương cho rằng phá hủy nhân duyên của nàng
sẽ nhúng tay cái gọi là “nhân duyên ” nữa cứ để nàng gả cho tiến sĩ trong mộng xem thế nào chờ xem nàng sống yên
Ta tránh trong viện tĩnh dưỡng mấy hôm thì bà vú phúc hậu bên từ đường – Phúc ma ma – đến truyền lời rằng lão phu nhân lo lắng cho thân thể đến gặp mặt
Ta khách khí tiễn bà về
Linh Lung bĩu môi rõ cao:
“Lão phu nhân lần nào cũng thế ngoài miệng thương phu nhân lắm mà phu nhân bệnh bao chẳng thấy bà tới hỏi han một câu Đến khi phu nhân mặt thì sai đến gọi nếu thật lòng quan tâm thì chẳng lẽ thể tới một chuyến”
Ta véo nhẹ má nàng nàng cũng ở bên cạnh nhắc nhở nhưng chẳng rõ khi mù điếc lời nàng mãi mà chẳng lọt tai bằng làm kết cục thê lương đến
Lúc Tiểu Nguyên đang luyện tấn pháp cùng sư phụ ở trong viện nó luôn chuyên chịu luyện tấn oán than thầy dạy thì học cũng chẳng hé lời
So với cái thứ đầu óc lanh lợi nhưng lười nhác như Nguyên Nhược ở thì Tiểu Nguyên mới đúng là hài tử lý tưởng trong lòng Trời biết để biến một đứa trẻ lười thành tài đã khổ sở nhường nào mà cuối cùng thì…
Khi lão phu nhân gặp mở miệng đã một mực gọi “tâm can bảo bối” nhưng cách tận tám trượng cứ như sợ lây bệnh cho bà
Ta cố ý gần lấy cớ bóp vai cho bà gần như dính sát Thân thể bà cứng đờ nếu việc nhờ thì chắc đã xua đuổi từ Nhìn bộ dáng khổ sở của bà vẫn là điều khiến vui sướng nhất nơi Hầu phủ
Quả nhiên kịp chọc tức thì bà đã xua tay:
“Như tỷ nhi nghỉ bệnh ngày đừng để mệt sinh bệnh”
Ta liếc mắt hiệu với Linh Lung nàng lập tức bưng ghế nhỏ đến đặt cạnh lão phu nhân Ta nắm lấy tay bà ánh mắt ngập tràn kích:
“Vẫn là mẫu thân thương nhất”
Sau màn nhỏ mắt tẩm nước gừng để dụi vài cái nước mắt liền lưng tròng Lão phu nhân cứ né hết lần đến lần khác chỉ hận thể chạy xa vài dặm Nhìn bà chịu mà dám phát tác thật sai Linh Lung hâm một vò rượu mà nhâm nhi tận hưởng
Cuối cùng lão phu nhân cũng chính:
“Đại con nay cũng đến tuổi nghị thân nhưng bận rộn giao thiệp trong phủ phụ thân con cũng gả Thanh thế gia biết bên con ai phù hợp để giới thiệu chăng”
Ta vẫn đem mà đã nhọc công chọn lựa với lão phu nhân Quả nhiên ánh mắt bà mỗi lúc một sáng đủ thấy những thiếu niên là nhân tài hiếm xứng đáng với Cố Thanh Hoan
Có điều… theo đoán đại e là mấy hứng thú thì nàng đã một lòng một với tân khoa tiến sĩ
6
Hôm thư cho mẫu thân hỏi thăm tung tích dạy thuở thì Cố Thanh Hoan hùng hổ xông bước đã lớn tiếng gào :
“Trình Cẩm Như Ngươi thật quá đáng Bình thường đối xử với ngươi tệ mà ngươi dám hại ”
Ta nàng như kẻ phát rồ lòng âm thầm hối hận vì đã giao sổ cho lão phu nhân Bởi vì một nữ nhân như nàng căn bản xứng với những nhân gia thật sự lành Nếu để nàng gả chỉ sợ là tai họa gieo nhà – thì tội của lớn lắm
Cố Thanh Hoan thấy đáp lời càng giận dữ:
“Ngươi tưởng ngươi là ai mà can dự hôn sự của Ngươi gả thì đừng tưởng ai cũng giống ngươi”
lúc đó Cố Thừa Trạch từ nhà xí thấy lời liền vung tay tát thẳng mặt Cố Thanh Hoan:
“Ngươi gì Cái gì mà đại tẩu gả ”
Cố Thanh Hoan ngẩn sững sờ ấm ức Nàng vốn ngờ Cố Thừa Trạch sẽ mặt tại chính phòng thì đại ca nàng thường về phủ về cũng thư phòng Nàng biết hôm nay tới là để nhờ tìm sư dạy sói con nhà
thì giới thanh lưu và đám quyền quý vốn chẳng cùng một vòng tròn Nếu phụ thân đắn đời nào gả Hầu phủ Thanh lưu chướng mắt quyền quý còn con cháu quyền quý tìm Nho tử dạy dỗ
Cố Thừa Trạch thấy nàng đực thì càng nổi nóng:
“Ngươi là một tiểu thư khuê các ăn hống hách như thế Đàng hoàng một Có ai tiểu thư nhà lành mà lo hôn nhân Ngươi biết hổ là gì ”
Cố Thanh Hoan từ nhỏ đã nuông chiều mắng mỏ như thế lập tức bật :
“Đại ca là loại gì Nếu bắt gả cho hạng như thà tóc chùa làm ni còn hơn”
“Bốp”
Lại một tiếng giòn tan Quả là màn “chó cắn chó” ho nhất phủ thể đánh tay thì đừng phí lời Chẳng vì lý do gì khác thật sự thấy sướng
Cố Thanh Hoan ôm mặt bỏ chạy Ta thấy tiếc hùi hụi — một màn kịch như thế kết thúc sớm quá
Ngày hôm lão phu nhân nhắc đến tiến sĩ là bên ngoại đề cử bảo đây là một hôn sự Bà cũng đã điều tra tuấn tú tài cao học rộng hiện đang Thánh thượng sủng ái tiền đồ vô lượng
Ta chỉ thuận miệng :
“Mẫu thân chọn làm rể nhà e là vẫn nên là mà tường tận thân thế rõ ràng thì mới yên tâm Tiến sĩ trong bản địa tình thật đoán định”
hiển nhiên chẳng ai chịu lọt tai
Năm ngày Cố Thanh Hoan chính thức đính hôn cùng tân khoa tiến sĩ Tề Tuấn Nguyên
Lần phản đối đại cuối cùng cũng toại nguyện Nàng đến viện khoe khoang còn ném một câu:
“Ngươi giữ phu quân ghét bỏ đánh đập nên tâm địa mới vặn vẹo thấy ai cũng thuận mắt”
Tốt lắm Ta chờ xem nàng giữ trái tim nam nhân
Ngày thứ tám khi thư gửi ân sư của – Kỳ – đã đến Hầu phủ
Tuy biết Kỳ phu tử dạy học quái gở nhưng quả thật là nghiêm sư xuất cao đồ Học trò ông dạy nên – ngoại trừ
Học trò đầu tiên của ông chính là Thánh thượng bây giờ Khi Hoàng thượng mới năm tuổi cùng vài hoàng tử theo Kỳ phu tử học tròn mười năm của họ đến giờ vẫn ai trong kinh thành vượt qua
Sau khi đăng cơ Thánh thượng ban cho ông một chức hư tam phẩm cho ông rời khỏi hoàng cung
Tổ phụ tin liền cầu cạnh bốn phương tám hướng bày mưu kế mới đưa Kỳ phu tử về phủ dạy dỗ
Học trò thứ của ông chính là đại ca và tiểu nhà Đến lúc thật sự lớp học nhà mới hiểu vì Hoàng thượng dễ dàng để ông rời cung như – nhưng đã muộn
Tổ phụ đã nhằn cỡ nào cũng học học cũng học bởi vì để mời ông về ngài đã tiêu tốn biết bao nhiêu mối quan hệ
May mà hiệu quả xứng đáng: đại ca đỗ trạng nguyên khóa tiểu năm nay tiếp tục giành bảng vàng
Hiện tại trong nhà còn tiểu đồng nào tới tuổi tổ phụ sợ chờ đến lúc tiểu chất của lớn thì Kỳ phu tử đã khác mời mất chỉ là hư chức tam phẩm nhưng vẫn là quan lão vọng cao ngất trong giới thanh lưu
Vì thế khi nhận thư cầu xin của tổ phụ liền lập tức “đóng gói” Kỳ phu tử gửi đến Hầu phủ còn rõ trong thư: phu tử chỉ cho mượn năm năm đó trả để dạy tiểu chất năm tuổi của
Còn bọn trẻ chịu nổi ông tổ phụ thèm để tâm
Trước khi Cố Nguyên và Cố Nguyên Nhược bái sư đặc biệt dặn dò:
“Phu tử tình cổ quái phương pháp dạy học cũng nghiêm khắc các con ngoan ngoãn lời Có biết bao gia đình mong cầu mà mời ông ”
Ngày học lão phu nhân và Cố Thừa Trạch đưa Nguyên Nhược đến nắm tay Nguyên cùng đưa học đường
Tối hôm đó sắc mặt đứa dễ Nhất là Cố Nguyên Nhược về tới Từ An đường đã lu loa:
“Tổ mẫu ơi con học nữa Phu tử đó kỳ quặc lắm chẳng dạy gì ”
Cố Nguyên Nhược là hài tử môi đỏ răng trắng tướng mạo khôi ngô lúc càng đáng yêu Ai biết bản sẽ chỉ lấy hết đường mật trong thiên hạ dỗ dành một nụ
Dĩ nhiên nếu biết rõ con thì chỉ lấy kim khâu miệng
Hắn thút thít kể:
“Phu tử cho tụi con học đường cũng dạy Ngày nào cũng bắt tụi con tấn ngoài sân còn bắt đội đầu là để rèn định tâm Đến khi nào trụ nửa khắc nhúc nhích mới tan học”
Hắn giơ cái chân ngắn cũn cho lão phu nhân xem:
“Tổ mẫu chân con sắp tàn cũng chẳng nổi đau chết mất thôi”
Lão phu nhân xót cháu đến rơi nước mắt Cố Thừa Trạch mặt sầm như đám mây đen:
“Hắn ở quý phủ các ngươi cũng thế ”
Ta mỉm gật đầu:
“Nếu Hầu gia tin thể hỏi Thánh thượng Trước cũng trải qua như thế Chẳng lẽ nhi tử của quý phủ quý giá hơn Hoàng thượng ”
Cố Thừa Trạch nghẹn lời thốt nên câu
Trời biết buổi học đầu tiên của khổ thế nào Cũng từ khi hiểu vì Hoàng thượng vui vẻ để ông rời cung
Bởi vì… ai dầm mưa sẽ giương ô cho con Còn con nhà khác Cho xin đem ô rách luôn cũng
Giờ biết Cố Nguyên Nhược chịu đủ mọi tra tấn tay ác sư bỗng thấy ăn ngon miệng đến mức bát cơm
Tối về hỏi Nguyên thấy thế nào Hài tử vốn ít lời lúc ánh mắt lấp lánh:
“Nương nhi tử thấy Nguyên Nhược ca ca nghĩ sai Phu tử giễu cợt chúng đang rèn luyện tâm giúp bọn con học tư thế nhất Nhi tử tin rằng tích tiểu thành đại ắt sẽ gặt hái thành quả khác biệt”
Ta xoa đầu con trong lòng dâng trào xúc động Đây mới là hài tử trong mộng của : ham học lễ độ kiên cường biết ơn Có lẽ đây là đắp mà ông trời ban cho chăng
Đến ngày thứ ba Cố Nguyên Nhược lóc đòi bỏ học Lão phu nhân hỏi làm thành thật đáp:
“ giấu mẫu thân lúc nhỏ nếu tổ phụ nghiêm khắc ép buộc cũng theo nổi phu tử Vừa khổ mệt luyện mới chỉ là tầng đầu tiên còn nhiều kiểu rèn dạy phong phú hơn”
Người hiểu ý sẽ biết lời Cuối cùng sự lóc của Nguyên Nhược thái phu nhân cũng thuận theo để rút khỏi học đường của Kỳ phu tử
Không kiên trì bầu bạn quả nhiên trụ nổi mười ngày
Để xem dìu dắt Cố Nguyên Nhược sẽ thành hình dạng gì