Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tô Mạn nghẹn lời.
Một lúc sau, cô ấy thở dài.
“Vậy… em tính sao?”
“Không .” Tôi lắc . “Trước mắt, tìm chỗ nào yên tĩnh một thời gian.”
rung .
Là tin nhắn .
“Tối nay anh đưa Vi Vi đến tiệc rượu. Cô ấy chưa quen mấy dịp như vậy. Em không phiền chứ?”
, quan tâm bao.
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, rất lâu.
Tôi gõ từng chữ hồi âm.
“Nếu em nói là em để ý thì sao?”
Tin nhắn gửi đi, như đá ném xuống biển.
Mười phút sau, anh mới trả lời.
“Đừng giận. Ngoan.”
Kèm theo đó là một khoản chuyển khoản 500 nghìn. Ghi chú: “Mua thứ gì em thích.”
, vẫn luôn là như vậy.
Dùng tiền để dỗ tôi.
Cứ như cảm xúc tôi, nỗi đau tôi… đều định giá rõ ràng.
Tôi cất đi, không nhận khoản tiền đó.
“Man Man, em ở nhờ nhà vài hôm không?”
Tô Mạn lập tức gật .
“Đương nhiên rồi! Em ở bao lâu cũng được! May quá, bạn trai đang đi công tác, ở một mình cũng sợ ma đây này!”
“Cảm ơn .”
Tôi về biệt thự trước để thu dọn ít đồ.
Không nhiều lắm, một vali là đủ.
Tôi đứng căn nhà đã ở suốt ba năm, đảo mắt nhìn quanh.
Ghế sofa phòng khách là tôi chọn, anh thích da thật nhập Ý.
Rèm cửa cũng là tôi chọn, anh ghét ánh sáng quá gắt.
Bộ đồ dùng bếp là tôi mua, anh coi trọng cảm giác nghi thức mỗi bữa ăn.
Từng chi tiết nhỏ, đều là để chiều anh.
Mà giờ, tất cũng nên kết thúc rồi.
Tôi kéo vali ra đến cửa, ngoái nhìn lại lần cuối.
Rồi đóng cửa lại.
Vừa đến nhà Tô Mạn, đã reo.
Là .
Tôi không nghe máy.
Anh tiếp.
Tô Mạn nhìn tôi, nói: “Nghe đi, xem anh ta lại xả gì.”
Tôi bắt máy, bật loa ngoài.
“Em đang ở đâu?” Giọng anh nghe ra đầy khó chịu. “Dì Trương nói em thu dọn đồ đạc bỏ đi?”
“Ừ. Em đang ở nhà Tô Mạn, ở vài hôm.”
“Hà , rốt em làm gì?” Giọng anh nén giận, “ anh nói đưa Vi Vi đi dự tiệc mà em cũng phải làm ầm thế này?”
chuyện nhỏ…
, mắt anh, việc tôi bỏ đi… cũng là một lần giận dỗi vô cớ.
“ ,” tôi đáp, giọng rất bình tĩnh, “Chúng ta ly hôn đi.”
dây bên kia im bặt.
Đến tiếng thở cũng không còn.
Một lúc lâu sau, anh bật cười lạnh.
“Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa.”
“Tôi nói, chúng ta ly hôn.”
“Hà !” Giọng anh bỗng cao , giận dữ. “Em mình đang nói gì không? chuyện vớ vẩn như thế mà em đòi ly hôn? Em tỉnh táo lại đi!”
“Em rất tỉnh táo.”
“Anh không đồng ý!” Anh dằn từng chữ, “Em về nhà ngay lập tức, anh coi như chưa nghe thấy gì .”
“Em sẽ không về đâu.”
“Hà !” Anh gần như hét , “Đừng thử thách giới hạn anh! Ly hôn gì? Em ly hôn rồi thì đi đâu? về nhà rách nát em à? Đừng quên, ba em còn đang ăn cơm nhờ dự án bên nhà anh !”
, cuối cùng… anh cũng nói ra rồi.
Bản chất thật sự hôn nhân này.
Tôi trèo cao mới với được anh. Nhà tôi bám vào nhà anh.
Nên tôi đáng phải nhẫn nhục chịu đựng?
Tôi hít sâu một hơi.
“Đó là chuyện tôi. Thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ sớm gửi anh.”
Nói xong, tôi cúp máy.
Tay vẫn còn run.
Tô Mạn ôm lấy tôi.
“ , giỏi lắm! Loại đàn ông cặn bã như thế, phải đá lâu rồi!”
lại bắt reo.
không ngừng tới.
Tôi tắt nguồn luôn.
thế giới yên tĩnh hẳn.
Tôi ngủ một mạch suốt ngày ở nhà Tô Mạn.
Như ngủ bù ba năm mệt mỏi vừa qua.
Tỉnh dậy thì trời đã tối.
Tô Mạn nấu mì tôi.
“Mở xem đi. nhỡ mấy chục , tin nhắn cũng đầy. sắp phát điên rồi.”
Cô ấy đưa tôi.
Tôi mở máy.
Bỏ qua hết thông báo nhỡ, việc tiên tôi làm là mẹ.
Vừa kết nối, tôi nói thẳng:
“Mẹ, ly hôn với .”
Mẹ tôi im vài giây, rồi hét :
“Hà , điên rồi à? Đang yên đang lành ly dị gì? bao nhiêu người gả vào nhà họ không? đang làm trò gì vậy hả?!”
, đúng như tôi đoán.
“Bạn gái cũ anh ấy lại. Họ lại với nhau rồi.”
“Thì sao?”